5.
Nhìn công công phủ Nội Vụ phủ cầm sổ ghi chép chuẩn bị phân công cung uyển. Ta móc ra tất cả bạc trên người nhét vào trong tay công công phụ trách phân công: “Công công, nô tỳ có chuyện muốn làm phiền ngài!”
Công công kia ước lượng lượng hà bao trong tay, mặt mày hớn hở: “Là một người hiểu chuyện, ngươi muốn đến cung nào hầu hạ?”
Ta nhẹ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói Thục phi nương nương là người hiền lành, nô tỳ muốn qua bên nàng hầu hạ…”
Công công kia nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức nhìn ta một cái, có chút không xác định hỏi ta một câu: “Ngươi xác định là Thục phi nương nương sao?”
Ta khẳng định gật đầu. Ta biết vì sao hắn hỏi như vậy, bởi vì Cẩm Tú cung của Thục phi nương nương cũng không phải là một nơi tốt.
Cũng không phải Thục phi tính tình nóng nảy không dễ hầu hạ, sự thật hoàn toàn tương phản, Thục phi là chủ tử tính tình tốt nhất trong cung, nô tài hầu hạ Thục phi không ai không nói Thục phi tốt.
Thục phi nương nương không giống những chủ tử khác động một tí là đánh chửi nô tài, ngược lại rất tôn trọng nô tài của mình.
Nhưng Thục phi bên kia có một vấn đề lớn, chính là người mà Hoàng hậu Liễu Tố Ngọc không thích nhất chính là Thục phi.
Thục phi cũng không biết lấy lòng Hoàng thượng, nghe nói nàng luôn tức giận với Hoàng thượng, nói rằng chỉ chấp nhận chế độ một vợ một chồng.
Tuy rằng dưới gối có một trai một gái, nhưng cũng bị Hoàng thượng chán ghét, hiện giờ Cẩm Tú cung của Thục phi nương nương và lãnh cung không khác gì nhau.
Có lẽ còn không bằng lãnh cung, dù sao vào lãnh cung, Hoàng hậu Liễu Tố Ngọc còn lười gây phiền toái cho đối phương, nhưng vào Cẩm Tú cung của Thục phi nương nương, Hoàng hậu Liễu Tố Ngọc ba ngày hai bữa đều sẽ đến gây phiền toái.
Gia thế của Thục phi nương nương so với Hoàng hậu cũng không kém bao nhiêu, cho nên Hoàng hậu cũng không tiện ra tay với nàng, nhưng Hoàng hậu sẽ ở trước mặt Thục phi trách phạt nô tài trong cung của nàng.
Cho nên nô tài trong cung đều biết, nơi nguy hiểm nhất chính là Cẩm Tú cung của Thục phi nương nương.
Mặc dù người ngoài muốn tránh xa Cẩm Tú cung, nhưng ta lại biết Cẩm Tú cung chính là hy vọng báo thù lớn nhất của ta.
Dù sao người có thể đánh bại Hoàng hậu Liễu Tố Ngọc, chỉ có một mình Thục phi.
Người bên ngoài đều nói là Hoàng Thượng chán ghét Thục phi nương nương, cho nên không đến Cẩm Tú cung.
Nhưng ta lại biết Hoàng thượng khi nói mớ đều gọi khuê danh của Thục phi nương nương, hơn nữa không phải hắn không đến Cẩm Tú cung, mà là Thục phi nương nương căn bản không cho hắn vào cửa.
6.
Bạc của ta phát huy tác dụng rất lớn, công công phủ Nội Vụ trực tiếp đưa ta đến Cẩm Tú cung hầu hạ bên người Linh Vân công chúa.
Thục phi nương nương dưới gối có một trai một gái, theo thứ tự là Nhị hoàng tử và Linh Vân công chúa, đến hầu hạ bên người Linh Vân công chúa cũng hợp ý ta.
Ta nhớ rõ kiếp trước sau khi ta vào cung ngày thứ năm, liền nghe nói Hách Triết bộ tái ngoại muốn liên hôn với Đại Lương, Hoàng hậu đề nghị để Linh Vân công chúa đi hòa thân.
Hoàng thượng phái người mời Thục phi và Linh Vân công chúa đến để thương lượng, Linh Vân công chúa không muốn, trực tiếp chạy trốn, trong lúc bị cung nữ thái giám truy đuổi đã va vào hòn non bộ, bị thương ở đầu, trở thành kẻ ngốc.
Chuyện này trở thành nỗi đau vĩnh viễn của Thục phi.
Kiếp trước ta đến Cẩm Tú cung mấy lần, mỗi lần đều thấy Thục phi lặng lẽ rơi lệ nhìn Linh Vân công chúa ngốc nghếch, nếu như đời này ta có thể ngăn cản bi kịch này, có lẽ có thể dùng ân tình thỉnh cầu Thục phi giúp ta báo thù.
Linh Vân công chúa năm nay đã mười bốn tuổi, bên người có cung nữ thiếp thân cùng ma ma hầu hạ, ta làm nhị đẳng cung nữ không có tư cách đến gần hầu hạ nàng, chỉ có thể làm việc ở ngoại viện.
Trong mấy ngày làm việc ở Cẩm Tú cung, ta cũng coi như được mở mang kiến thức, kiếp trước ta nửa tháng cũng không thể gặp Hoàng thượng một lần, nhưng trong mấy ngày này ta ngược lại mỗi ngày đều nhìn thấy.
Hầu như ngày nào hắn cũng đến đây vào buổi tối, nhưng Thục phi lại trực tiếp ra lệnh cho nô tài khóa cửa từ bên trong, hoàn toàn không để ý đến Hoàng thượng.
Các nô tài Cẩm Tú cung đều quen với cảnh tượng này, mỗi người đều tập trung làm công việc của mình.
Hoàng thượng cũng không dây dưa, mỗi lần đều đứng ở bên ngoài một khắc rồi rời đi, ngày nào cũng như thế.
Có đôi khi Hoàng thượng cũng sẽ ở ngoài viện nói một câu: “Uyển nhi, nầng mở cửa gặp trẫm đi!”
Thục phi cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Người ra vẻ thâm tình thật không tệ, đáng tiếc ta không ăn bộ dáng này, lúc nào người băng hà, ta sẽ đi ra ngoài ăn tiệc.”
Ta nghe được cũng lấy làm kỳ lạ, Thục phi nương nương quả nhiên là tài cao gan lớn, nhưng Hoàng Thượng lại không hề tức giận, va vào vách đá rồi rời đi.
Lúc này ta cũng biết, vì sao Hoàng hậu Liễu Tố Ngọc thường xuyên tới gây phiền toái cho Thục phi, sự sủng ái này đổi lại là ai cũng đều vô cùng ghen tị.
Nhưng càng như vậy, trong lòng ta càng nắm chắc, bởi vì ta càng có thêm hy vọng báo được thù.
Ta được sống lại, nhưng sống lại không có nghĩa ta là vô địch, cũng không có nghĩa Liễu Tố Ngọc trở thành kẻ ngốc vô dụng, muốn báo thù thì ta phải tìm được đồng minh.
Đợi đến ngày thứ năm, Liễu Tố Ngọc vẫn giống như kiếp trước, đi tới Cẩm Tú cung. Liễu Tố Ngọc thấy Thục phi liền nở nụ cười: “Bổn cung hôm nay đến quấy rầy muội muội!”
Thục phi nhìn lướt qua Liễu Tố Ngọc, cũng không hành lễ chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Có rắm thì thả, thả xong thì cút đi, ta hôm nay đã làm món móng giò hầm, không muốn bởi vì ngươi mà ăn không ngon.”
Thục phi tựa như đang nói đùa, nhưng sắc mặt Liễu Tố Ngọc lại rất khó coi, ta ở cửa nghe mà thấy sảng khoái.
Liễu Tố Ngọc không nổi giận, nhịn xuống nói: “Muội muội ở Cẩm Tú cung chỉ sợ còn không biết, vừa rồi Hách Triết bộ đưa tấu chương tới, Hoàng tử của bọn họ muốn cưới Linh Vân làm vợ, Hoàng thượng đã đáp ứng rồi!”
“Hách Triết bộ này nghe nói là huynh đệ cộng thê, giữa huynh đệ có thể đổi thê tử, Hách Triết bộ Đại Hãn dưới gối có mười bảy mười tám đứa con trai, Linh Vân thật có phúc…”
7.
Thục phi cũng không tức giận, nhìn lướt qua Liễu Tố Ngọc, có vẻ như không quan tâm: “Nghe rồi, ngươi có thể đi!”
Liễu Tố Ngọc lại cười nói: “Không cần cố làm ra vẻ, bổn cung hôm nay tới chính là để mời Linh Vân công chúa đến ngự thư phòng, hiện tại gọi công chúa ra đi…”
Ta ở ngoài cửa nghe được những lời này, liền biết ta nên ra tay rồi.
Ta lén lút lui vào nội viện, lúc này Nhị hoàng tử còn đang đọc sách ở thượng thư phòng, cho nên nội viện chỉ có Linh Vân công chúa.
Ta vừa vào nội viện liền thấy công chúa đang vui vẻ đu dây, ta tiến lên hành lễ nói: “Công chúa, Hách Triết bộ thượng tấu cầu cưới công chúa, Hoàng thượng đã đồng ý, Hoàng hậu nương nương dẫn người tới muốn đưa công chúa đến ngự thư phòng thương nghị việc này.”
Linh Vân công chúa hơi biến sắc, nhìn về phía ta: “Mẫu phi ta nói như thế nào?”
Ta nhớ lại biểu cảm của Thục phi nương nương, có chút không xác định nói: “Thục phi nương nương hình như không thèm để ý, nhưng Hoàng hậu khí thế hung hãn, nhất định phải đưa công chúa tới ngự thư phòng.”
Linh Vân công chúa hừ nhẹ: “Bản công chúa ngược lại muốn nhìn xem, Hoàng hậu khí thế hung hăng như thế nào…”
Nói xong Linh Vân công chúa muốn đi về phía trước viện. Ta có chút sốt ruột, nếu quả thật để cho công chúa phát sinh xung đột với Hoàng hậu, khó bảo đảm chuyện đời trước có xảy ra một lần nữa hay không.
Ta không quan tâm mình có thất lễ hay không, trực tiếp giữ chặt cánh tay Linh Vân công chúa: “Công chúa ngàn vạn lần không nên xúc động, dù sao Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ, hiện giờ chỉ có thể chịu thiệt, nhưng nô tỳ có một kế hoạch…”
8.
Nửa canh giờ sau, trong cung đều đang nghị luận một việc, đó chính là Linh Vân công chúa biết mình phải đi hòa thân đã gây náo loạn, trực tiếp đ âm đầu vào cột, m áu chảy không ngừng.
Thái y khó khăn lắm mới cứu được người trở về, công chúa lại bị biến thành kẻ ngốc. Thục phi lo lắng cho ái nữ, gây náo loạn, đ ánh đuổi Hoàng hậu ra khỏi Cẩm Tú cung.
Công chúa trở thành kẻ ngốc, chuyện hòa thân đương nhiên chỉ có thể chọn người khác. Mà lúc này trong Cẩm Tú cung, ta đang quỳ gối trước mặt Thục phi, còn Linh Vân công chúa hoàn toàn không bị hao tổn gì ngồi ở bên cạnh.
Thục phi bưng trà, nhìn ta, nói ra hai chữ: “Mục đích…”
Ta nhìn vết thương trên cổ tay đã băng bó xong, trong đầu lại nhớ tới thảm trạng trước khi tiểu hoàng tử chet. Vừa rồi ta ngăn cản công chúa, để cho công chúa giả bộ đ âm cột, ta đã c ắt cổ tay, dùng m áu của mình giả làm m áu của công chúa.
Về phần thái y đó là công chúa bảo Nhị hoàng tử tìm, là người nhà mẹ Thục phi an bài trong cung, ta làm tất cả chính là vì hiện tại.
Ta hít sâu một hơi hạ quyết tâm, trực tiếp mở miệng: “Nô tỳ muốn cầu Thục phi nương nương giúp nô tỳ giet Hoàng hậu.”
Ta thẳng thắn nói như vậy, là bởi vì Hoàng hậu và Thục phi vốn đã bất hòa, dù nàng không giúp ta, cũng sẽ không nói việc này cho Hoàng hậu.
Thục phi nghe được lời của ta, cười cười nói: “Bổn cung dựa vào cái gì giúp ngươi?”
Ta vội vàng mở miệng: “Nương nương đây cũng là giúp chính mình…”
Thục phi lại lắc đầu: “Chỉ cần bổn cung không ra khỏi Cẩm Tú cung, Liễu Tố Ngọc cũng không làm gì được bổn cung…”
Lòng ta hơi trầm, biết Thục phi nói thật, ta suy nghĩ một lúc lâu, lại mở miệng.
“Nô tỳ là trọng sinh trở về, kiếp trước Linh Vân công chúa bởi vì muốn trốn việc đi hòa thân, thật sự bị đụng thành kẻ ngốc, Hoàng hậu sau này cũng sẽ ra tay với nhị hoàng tử, nhị hoàng tử nhiều lần gặp phải thích khách, nhiều lần trọng thương suýt mất m ạng, nếu như không diệt trừ Hoàng hậu nương nương, cuộc sống của người cũng không dễ chịu…”
Ta tuy rằng cảm thấy chuyện sống lại này rất khó tin, nhưng giờ phút này ta cũng không có cách nào khác..
Ta đã sống lại, nhưng kiếp trước ta chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, không quyền không thế, thậm chí còn không biết nhiều về bí mật trong cung.
Bất kể là luận gia thế hay là tàn nhẫn, ta đều không hề có phần thắng, hiện giờ ta muốn báo thù căn bản khó như lên trời, Thục phi là hy vọng duy nhất của ta.
Nghe được ta nói mình sống lại, vẻ mặt của Linh Vân công chúa hiện lên vẻ khó tin, trái lại hai mắt Thục phi sáng ngời, nàng bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh ta, cẩn thận đánh giá ta.
“Ngươi có chứng cớ gì?”