16.
Ta vừa trở lại Cẩm Tú cung, chuẩn bị đi gặp Thục phi nương nương nói chuyện Hoàng hậu nương nương bảo ta giám thị nàng nói cho nàng biết, lại bị Nhị hoàng tử chặn đường.
“Không cần đi tìm mẫu phi, mẫu phi đã biết. Hoàng hậu bảo ngươi làm cái gì ngươi cứ làm cái đó, tin tức đều ở trong này, cách vài ngày thì báo cáo một chuyện……”
Nhị hoàng tử nói xong thì đưa cho ta một phong thư. Ta mở thư ra nhìn lướt qua, cả người toát mồ hôi lạnh, những thứ viết trong đó khiến ta cảm thấy kinh hãi.
Nhị hoàng tử bình tĩnh mở miệng: “Kẻ thù của ngươi không chỉ là Tống Khanh Khanh mà còn có Liễu Tố Ngọc. Tống Khanh Khanh dễ diệt trừ, nhưng muốn diệt trừ Liễu Tố Ngọc quá khó khăn, sau lưng nàng có Thái tử và Liễu đại tướng quân, nếu hai người này không rơi đài, căn cơ của Liễu Tố Ngọc vẫn vững như Thái Sơn…”
Nói xong Nhị hoàng tử xoay người rời đi. Chờ Nhị hoàng tử rời đi, ta lại nhìn về phía lá thư trong tay, trong này ghi chép một ít bí mật, có thật có giả.
Thục phi cùng Tống Khanh Khanh đã đạt thành hợp tác, Tống Khanh Khanh ủng hộ Nhị hoàng tử đăng cơ. Nhị hoàng tử đã hứa hẹn với Tống Khanh Khanh, mặc kệ nàng ta sinh hạ hoàng tử hay là công chúa, đều sẽ ban cho đất phong.
Ta biết đây là giả, đương nhiên cũng có những chuyện nhìn rất thật, tỷ như Nhị hoàng tử cùng Thục phi nói chuyện phiếm, để lộ ra tin tức Thái Phó đại nhân đã liên lạc với các quan trong triều cùng buộc tội Liễu đại tướng quân vì quá kiêu ngạo, muốn Hoàng Thượng đoạt lại binh quyền trong tay Liễu đại tướng quân…
Tin tức này rất thật, cho dù ta chỉ là một nô tỳ ở hậu cung, ta cũng biết việc này Thái phó làm được.
Lúc này trong đầu ta lại hiện lên câu nói kia của Thục phi: Thuận thế mà làm, còn có câu vừa rồi của Nhị hoàng tử, sau lưng của Liễu Tố Ngọc là Liễu đại tướng quân……
Ta đang suy nghĩ.
17.
Ngày hôm sau ta báo lại một phần tin tức Nhị hoàng tử giao cho ta cho Liễu Tố Ngọc, ngay từ đầu chỉ là chuyện Thục phi và Tống Khanh Khanh hợp tác, Liễu Tố Ngọc vẫn giữ thái độ khinh thường.
Nhưng sau đó ta đem chuyện Thái phó cùng triều thần muốn liên hợp buộc tội Liễu đại tướng quân nói cho Liễu Tố Ngọc, Liễu Tố Ngọc không thể bình tĩnh được nữa, nhất là khi nàng nhận được tin tức này chỉ hai ngày sau khi ta báo cho nàng biết, nàng ta bắt đầu lo lắng.
Sau đó nghe nói Thái tử bắt đầu liên lạc với các triều thần, khiến cho lời buộc tội của Thái Phó đại nhân buộc theo gió mà bay.
Liễu Tố Ngọc vui vẻ không thôi, thưởng cho ta một ít vàng. Sau đó dưới sự an bài của Nhị hoàng tử, ta lại cố ý để lộ ra một ít tin tức cho Liễu Tố Ngọc.
Mà Thái tử cũng tiếp tục sử dụng lại chiêu cũ, mỗi một lần đều ngăn chặn Thái Phó đại nhân.
Nhưng Thái phó đại nhân dù sao cũng là người đứng đầu văn thần, cho dù Thái tử có chuẩn bị trước vẫn nhiều lần bị Thái phó làm cho mặt xám mày tro, vì điều này mà Liễu Tố Ngọc cực kỳ tức giận.
Lại qua ba tháng, tinh thần Liễu Tố Ngọc đột nhiên phấn chấn trở lại, bởi vì con trai của Liễu đại tướng quân, em trai của Liễu Tố Ngọc là Liễu Vũ từ biên giới trở về chúc thọ Liễu Tố Ngọc…
Chuyện này là lúc ta ở Vị Ương cung báo tin cho Liễu Tố Ngọc, len lén nghe được.
Trong lòng ta có chút sốt ruột, Liễu Vũ trở về, Liễu Tố Ngọc kia không phải như hổ thêm cánh sao?
Chờ đến khi trở lại Cẩm Tú cung, ta liền nói chuyện này cho Thục phi cùng Nhị hoàng tử biết, nào ngờ hai người sau khi nghe nói đều nở nụ cười.
Ta không rõ nguyên do, có chút sững sờ. Nhị hoàng tử hừ nhẹ một tiếng: “Liễu gia quả nhiên đều là võ phu, kiêu ngạo ương ngạnh đã nhiều năm, phụ hoàng đối với bọn họ có không ít kiêng kỵ.”
“Bọn họ dám tính kế muội muội, vậy thì phải trả giá thật lớn!”
Thục phi không nói tiếp mà nhìn về phía ta: “Nha đầu, ngươi hiểu chưa?”
Đầu óc ta có chút hỗn loạn, không rõ vì sao Liễu Vũ trở về, Thục phi cùng Nhị hoàng tử lại cao hứng như vậy, không phải là nên lo lắng sao?
Thục phi thấy vẻ nghi vấn trên mặt ta, nhắc nhở ta một câu: “Liễu Vũ trở về, ngươi còn biết tin trước chúng ta…”
Ta lập tức hiểu được, Thục phi và Nhị hoàng tử không biết chuyện này, vậy nói rõ Thái Phó đại nhân cũng không biết, nói không chừng Hoàng Thượng cũng không biết.
Liễu gia làm như thế thật sự là tát vào mặt Hoàng thượng, Liễu gia ở biên cảnh nhiều năm, quả thật ủng binh tự trọng, không có lòng kính sợ.
Ta cũng nhớ tới lời Thục phi nói hôm đó, Hoàng thượng là giả bệnh, vậy đang giả bệnh cho ai xem đây?
Trong khoảng thời gian này ta vẫn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng giờ phút này ta đã hiểu được, Hoàng thượng kiêng kỵ Liễu gia, giả bệnh cho Liễu gia xem, Hoàng thượng vẫn luôn đề phòng Liễu gia.
Dù sao Liễu gia nắm giữ binh quyền, Thái tử cũng có một nửa huyết mạch Liễu gia.
Vừa rồi Nhị hoàng tử nói Liễu gia tính kế Linh Vân công chúa, làm cho ta nhớ tới chuyện Hách Triết bộ muốn Linh Vân công chúa hòa thân.
Biên cảnh có Liễu đại tướng quân đóng giữ, bộ lạc Hách Triết chỉ là bộ lạc nho nhỏ, lại dám mở miệng muốn công chúa hòa thân, đây rõ ràng là Liễu gia cố ý dung túng, cũng là Liễu gia để cho Hoàng thượng nhìn xem, nếu không có Liễu gia trấn thủ, một bộ lạc nho nhỏ cũng dám đòi công chúa đi hòa thân.
Cho nên Hoàng thượng tất nhiên đã sớm bất mãn với Liễu gia.
Đoạn thời gian trước Thái tử qua lại với các triều thần, thường xuyên có biến động, mà Liễu Vũ lúc này lại đột nhiên về kinh, Hoàng thượng vốn đa nghi, khẳng định sẽ suy nghĩ nhiều, nói không chừng sẽ ra tay với Liễu gia.
Trong lòng ta khiếp sợ, nhìn về phía Thục phi, cho nên tất cả đều nằm trong tính toán của Thục phi và Nhị hoàng tử?
18.
Thục phi như nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta, nàng cười nói: “Nha đầu, đây là cung đấu……”
“Sớm xử lý Liễu gia, ta cũng chuẩn bị về nhà…”
Nói tới đây Thục phi nhìn về phía ta: “Hiện tại Hoàng thượng chỉ thiếu một cơ hội để ra tay với Liễu gia, cơ hội này cần ngươi đi làm…”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mọi chuyện chỉ chờ Liễu Vũ trở về.
Quả nhiên mười ngày sau, Liễu Vũ đột nhiên hồi kinh, khiến tất cả các đại thần trong triều đều chấn động. Liễu Vũ gióng trống khua chiêng chúc thọ Liễu Tố Ngọc, từng rương lễ vật đưa đến Vị Ương cung, đều là đồ vật vô giá, rõ ràng là đến làm chỗ dựa cho Liễu Tố Ngọc và Thái tử, cũng là để uy hiếp những triều thần muốn buộc tội Liễu gia.
Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi Liễu Vũ, còn ban thưởng Liễu Vũ, cũng khích lệ Hoàng hậu và Thái tử, làm ai cũng cảm thấy Liễu gia như mặt trời ban trưa.
Nhưng ta lại biết, đây là hồi quang phản chiếu của Liễu gia mà thôi. Liễu Vũ hồi kinh, Liễu Tố Ngọc có chỗ dựa, ta cũng lặng lẽ đi tới Vị Ương cung.
“Hoàng hậu nương nương, Tống Khanh Khanh sắp đến ngày sinh theo dự tính, mời thái y bắt mạch, thái y nói trong bụng nàng là một hoàng tử…”
“Nếu Tống Khanh Khanh sinh hạ hoàng tử, vậy Thục phi bên kia sẽ có hai hoàng tử, địa vị của Thái tử sẽ gặp nguy…”
Lời nói của ta khiến sắc mặt Liễu Tố Ngọc rất khó coi.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Sinh ra mới là hoàng tử, sinh không ra chỉ là một miếng thịt nát mà thôi…”
Ta biết, Liễu Vũ trở về đã giúp cho Liễu Tố Ngọc có dũng khí, cái gọi là hoàng tử này chỉ là một mồi lửa tăng thêm dũng khí của nàng ta mà thôi.
Kiếp trước Liễu Tố Ngọc dám động thủ với ta, vậy đời này sẽ càng không buông tha Tống Khanh Khanh cùng một hội với Thục phi trên danh nghĩa.
19.
Ngày Tống Khanh Khanh động thai, Liễu Tố Ngọc đã sớm có chuẩn bị, nàng bảo Liễu Vũ tiến cung tìm Hoàng thượng bàn chuyện chính sự, ý đồ ngáng chân Hoàng thượng.
Bảo Thái tử đến Cẩm Tú cung ổn định Thục phi và Nhị hoàng tử. Còn nàng thì mang theo ta tới Khải Tường điện.
Giống như kiếp trước, Khải Tường điện đã sớm là người của Liễu Tố Ngọc, trong ngoài đều canh giữ nghiêm ngặt.
Ta đi theo Liễu Tố Ngọc tới cửa điện Khải Tường, nghe bên trong Tống Khanh Khanh đang kêu thảm thiết, cùng với đó là giọng bà đỡ trấn an.
Sau khi hét gần một canh giờ, cuối cùng cũng nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội. Liễu Tố Ngọc cười lạnh một tiếng, dẫn người đi vào.
Ta đi theo sau Liễu Tố Ngọc vào trong, nấp trong bóng tối.
Ta thấy Liễu Tố Ngọc ôm tiểu hoàng tử, sau đó dữ tợn véo tiểu hoàng tử, ta thấy Tống Khanh Khanh khàn giọng kêu khóc, thậm chí quỳ gối trước mặt Liễu Tố Ngọc, cầu xin nàng ta buông tha.
Trong lòng ta có chút không đành lòng, nhưng ta cũng không muốn ngăn cản, đây cũng là báo ứng.
Tống Khanh Khanh tuyệt vọng, nàng nhào tới muốn x é n át Liễu Tố Ngọc, lại bị ma ma bên cạnh Liễu Tố Ngọc đè ở trên giường, giống như ta của kiếp trước.
Nhưng có một điểm khác chính là, ta kiếp trước không có người nào tới cứu giúp, mà hôm nay nàng vẫn có người đến cứu.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, một đội Ngự lâm quân lao vào, Hoàng thượng cùng Thục phi đi theo phía sau Ngự lâm quân.
Sắc mặt Liễu Tố Ngọc trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất.
Liễu Tố Ngọc mưu hại hoàng tự, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hoàng thượng tức giận, trực tiếp ban chet.
Liễu Vũ và Thái tử là đồng lõa, một người trực tiếp bị tống vào ngục, một người bị phế Thái tử, giam cầm trong phủ Hoàng tử, Liễu Đại tướng quân bị triệu hồi trị tội.