Trà Xanh Cấp Thấp

Chương 1 2


1

Sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường, vừa đắp mặt nạ vừa lướt điện thoại.

Bất ngờ, tôi thấy dòng trạng thái mà Cố Liên đăng lên vòng bạn bè mười phút trước:

“Cảm ơn Giám đốc Kỷ đã chọn chiếc dây chuyền này, tôi rất thích, yêu anh ~”

Kèm theo đó là bức ảnh cô ấy đeo dây chuyền. Chiếc dây chuyền ngắn được đính kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, làm tôn lên chiếc cổ thon dài, trắng trẻo của cô.

Trong ảnh, Cố Liên còn làm dấu trái tim bằng tay, cười ngọt ngào, trông chẳng khác gì một cô gái hạnh phúc.

Tôi nhíu mày. Người vẫn luôn mập mờ với cô ấy là Kỷ Phương Minh chẳng phải đã bị bố mẹ anh ta ngừng cấp thẻ tín dụng rồi sao? Vậy làm thế nào anh ta có tiền để mua món quà đắt đỏ như vậy cho Cố Liên?

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, có điều gì đó không đúng. Kỷ Phương Minh chưa kế thừa công ty, và trong nhà họ Kỷ chỉ có hai người được gọi là Giám đốc Kỷ: một là bố của Kỷ Phương Minh, người đã kế thừa Tập đoàn Kỷ thị, và người kia là chú út của Kỷ Phương Minh – Kỷ Trường Chiêu, người chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Sau một vài tiếng động, Kỷ Trường Chiêu mặc áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa đi tới giường.

Toàn thân Kỷ Trường Chiêu tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng của người vừa tắm xong. Sự ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa, khiến tôi có chút nóng bức. Tôi nheo mắt ngắm nhìn thân hình cao ráo của anh.

Gương mặt này, thân hình này, khí chất này… À, đúng là người mà tôi đã thích suốt bao năm qua.

May mắn thay, sau bao nhiêu năm, tôi vẫn cưới được anh.

“Em đang xem gì thế?”

Tôi chống cằm, mỉm cười nhìn anh: “Em đang ngắm anh đấy.”

Kỷ Trường Chiêu cúi xuống hôn tôi một cái: “Vậy thì ngắm thêm chút nữa đi.”

Nhìn tình hình có vẻ không thể kiểm soát, tôi vội đẩy n.g.ự.c anh ra.

Tôi nhớ lại vòng bạn bè của Cố Liên, sau khi suy nghĩ một chút, quyết định hỏi anh.

Tôi đưa điện thoại cho Kỷ Trường Chiêu xem, hỏi: “Anh có thấy chiếc dây chuyền này chưa?”

Không ngờ, khi Kỷ Trường Chiêu nhìn rõ món trang sức trên cổ Cố Liên, anh liền bật dậy.

Khuôn mặt anh lộ rõ sự không hài lòng, giọng anh trở nên gấp gáp: “Hóa ra là bị cô ta lấy mất rồi.”

Kỷ Trường Chiêu nhìn tôi, nhẹ nhàng dụi vào cổ tôi, giải thích cẩn thận: “Kha Kha, đây là món quà anh định tặng cho em. Khi về anh phát hiện chiếc dây chuyền trong hộp đã biến mất, anh còn định ngày mai mua lại cái khác.”

Hóa ra là mua cho tôi.

Vì Kỷ Trường Chiêu đã nói vậy, tôi cũng tin anh.

Tôi chớp mắt, suy nghĩ một chút.

Tôi bảo anh: “Trường Chiêu, anh có ngại cho em xem điện thoại của anh không?”

“Đừng khách sáo thế, ngoan nào,” Kỷ Trường Chiêu không hài lòng lắm với sự khách sáo của tôi, nhưng vẫn đưa điện thoại cho tôi mà không chút do dự, “Chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

Mới kết hôn chưa lâu, tôi vẫn chưa quen lắm.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp “ừm”, cầm lấy điện thoại của anh và mở vòng bạn bè ra.

“Em nhớ lúc bắt đầu buổi tiệc tối, có phải anh đã kết bạn với cô ta không?”

Kỷ Trường Chiêu nghe vậy liền vội vàng thanh minh: “Lúc đó ông nội có mặt, anh không tiện từ chối. Kha Kha, giúp anh xóa cô ta đi.”

Tôi xoa đầu anh, nói: “Khoan đã.”

Kỷ Trường Chiêu không hiểu tôi định làm gì, liền nửa ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi, nhìn tôi mở trang cá nhân của Cố Liên.

Đúng như tôi nghĩ, từ tài khoản của Kỷ Trường Chiêu, không thể thấy bài đăng mà Cố Liên đeo dây chuyền.

Cô ta đã chặn Kỷ Trường Chiêu. Cô ta đang khiêu khích tôi.

Thật đáng tiếc, cô ta không biết rằng Kỷ Trường Chiêu không phải là vị hôn phu cũ của tôi, Kỷ Phương Minh. Cô muốn gây chia rẽ giữa chúng tôi không dễ như vậy đâu.

Nhìn tôi thao tác trên điện thoại, Kỷ Trường Chiêu cũng hiểu ra ý đồ của Cố Liên.

Anh nhíu mày, lập tức liên hệ với người tổ chức buổi tiệc tối vừa rồi, nói rằng mình đã mất đồ và nhanh chóng lấy được video giám sát.

Tìm được đoạn có hình ảnh của Kỷ Trường Chiêu, video cho thấy chiếc túi đựng dây chuyền được anh cẩn thận đặt trong khu vực nghỉ ngơi dành riêng cho người nhà họ Kỷ.

Thỉnh thoảng, Kỷ Trường Chiêu lại đi tới và lấy dây chuyền ra xem.

Vừa xem, anh vừa… cười ngớ ngẩn.

Kỷ Trường Chiêu ngượng ngùng gãi đầu: “Anh chỉ nghĩ đến vẻ mặt của em khi nhận quà, nên rất mong đợi…”

Tôi giả vờ trách móc, mỉm cười trêu: “Mong đợi đến mức làm mất quà sao?”

Kỷ Trường Chiêu biết tôi không giận, liền hôn lên khóe môi tôi, tiếp tục phối hợp với lời đùa của tôi: “Lỗi của anh, lỗi của anh, phạt anh tặng thêm mấy món quà nữa cho vợ ngoan.”

Video tiếp tục phát, gần cuối buổi tiệc, dây chuyền trong tay Kỷ Trường Chiêu đã bị Cố Liên nhìn thấy, sau đó cô ta liền đi tới.

Mặc dù tôi và Kỷ Trường Chiêu cùng tham dự buổi tiệc, nhưng giữa chừng vì ông nội Kỷ gọi anh đi, nên tôi đã tìm bạn bè để nói chuyện. Sau đó, tôi còn chào anh rồi đi nhờ xe bạn về nhà.

Vì vậy, nửa sau buổi tiệc chúng tôi không ở cùng một chỗ, thật không ngờ điều đó lại tạo cơ hội cho Cố Liên.

Kỷ Trường Chiêu vừa giải thích vừa xem video: “Lúc đó cô gái này đến tìm anh, hỏi liệu anh có thể tặng dây chuyền cho cô ta không.”

“Tất nhiên là anh không đồng ý rồi, anh đâu phải là kẻ ngốc như Kỷ Phương Minh, hơn nữa đây là quà anh mua cho vợ mình.”

Anh chỉ vào đoạn video: “Vả lại, cô ta còn nói bằng giọng như bị khàn, anh còn tưởng cô ta bị nhiễm bệnh, nên nhanh chóng rời đi.”

Trong video, có thể thấy rõ nét mặt không vui của Kỷ Trường Chiêu khi nói chuyện với Cố Liên, sau khi nói vài câu, anh liền quay lưng bỏ đi.

Nhưng do vội vàng muốn rời đi, khi bỏ dây chuyền vào hộp, Kỷ Trường Chiêu đã không để ý rằng dây chuyền đã trượt qua khe hở chưa khép kín và rơi xuống tấm thảm.

Vậy là Kỷ Trường Chiêu cầm túi rỗng rời khỏi phòng tiệc.

2

Video kết thúc, Kỷ Trường Chiêu bên cạnh tôi đã xìu hẳn xuống.

Anh nằm bẹp trên giường, vùi đầu vào chăn.

Giọng anh nghe có chút nghẹn ngào: “Anh biết là trông anh ngốc lắm, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi.”

Tôi nhìn anh, không nhịn được cười, rồi xoa nhẹ sau gáy Kỷ Trường Chiêu, an ủi: “Được rồi, được rồi, em vẫn thấy bất ngờ mà.”

Kỷ Trường Chiêu vùi đầu im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngồi bật dậy: “Không được, không thể để cô ta lợi dụng như vậy.”

Anh mở WeChat, bỏ qua cả đống tin nhắn mà Cố Liên tự tiện gửi cho anh.

Anh gửi cho cô ta bốn chữ: “Trả lại dây chuyền.”

Cố Liên trả lời rất nhanh: “Hu hu, Giám đốc Kỷ, cuối cùng anh cũng trả lời em rồi! Vui quá!”

Kỷ Trường Chiêu không đáp lại, mà kiên quyết nhắn tiếp: “Trả lại, hoặc đền tiền.”

Cố Liên có lẽ cũng đoán được rằng sau khi tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè, tôi đã hỏi Kỷ Trường Chiêu.

Vì vậy, cô ta không phủ nhận: “Giám đốc Kỷ, em thật sự rất thích chiếc dây chuyền này, làm ơn đi, để cho em đi mà~”

Dường như lo sợ Kỷ Trường Chiêu sẽ từ chối, cô ta vội vàng gửi thêm một tin nhắn: “Hôm khác em mời anh ăn cơm nhé, hoặc đi uống rượu, anh chọn gì cũng được, cảm ơn anh, Trường Chiêu ca ca~”

Sau đó, cô ta còn đính kèm thêm một biểu tượng “xin xỏ đáng thương”.

Tiếc rằng màn làm nũng này lại gặp phải Kỷ Trường Chiêu.

Kỷ Trường Chiêu nhíu mày chặt, hoàn toàn không quan tâm đến lời cô ta: “Không trả hả? Được, cô đợi đấy.”

Không đợi cô ta trả lời, Kỷ Trường Chiêu gõ tin nhắn nhanh đến mức như muốn làm điện thoại bốc cháy.

“Và nữa, Kỷ Phương Minh đã nói muốn đính hôn với cô, nếu cô gọi ai thì phải gọi theo anh ta, gọi tôi là chú, đừng gọi lung tung.”

Gửi xong, Kỷ Trường Chiêu chụp màn hình, chặn và xóa toàn bộ liên lạc trong một lần.

Tôi nhìn anh kéo ngón tay lướt qua màn hình điện thoại, rồi bắt đầu gọi điện, tò mò hỏi: “Anh định làm gì vậy?”

Kỷ Trường Chiêu mỉm cười đầy bí ẩn, rồi khi điện thoại được kết nối, anh nói với đầu dây bên kia:

“Chào anh cảnh sát, có người nhặt được đồ thất lạc của tôi nhưng từ chối trả lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.