Trạch nữ chơi game kinh dị

Chương 1


1

[Chào mừng đến với phó bản cấp s “Khu chung cư hạnh phúc”.]

[Người chơi sống sót ba ngày trong phó bản thì sẽ được coi là đã vượt qua ải.]

[Hãy đóng vai nhân vật của mình và làm đứa con ngoan của bố mẹ.]

[Người chơi ban đầu: 10 người; người còn sống sót: 10 người.]

[Chúc tất cả người chơi chơi game vui vẻ~]

Tôi cảm thấy mê mang khi nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên bên tai của mình

Vừa mới giây trước, tôi còn đang đánh bài với ông bà ở nhà sao giây sau tôi lại trở thành người chơi mới trong trò chơi kinh dị rồi?

Vì là một cô gái suốt ngày ở nhà nên nguồn thu nhập chính của tôi là lương hưu của ông bà và trợ cấp của bố mẹ.

Nhiệm vụ lớn nhất của tôi chính là ở nhà và đem đến giá trị tinh thần cho mọi người trong gia đình.

Không phải là tôi không có ý nghĩ muốn phấn đấu.

Nhưng mà tôi cầm 5 vạn tiền tiêu vặt để đi lập nghiệp, cuối cùng thất vọng trở về với khoản nợ 10 vạn tệ.

Mẹ tôi thở dài: “Bé con à, ở nhà là cống hiến lớn nhất mà con có thể làm.”

Vậy mà giờ đây tôi lại được chọn làm người chơi trong một trò chơi kinh dị, đứa nhát gan như tôi c.h.ế.t chắc rồi.

Tôi nằm im, sau đó vừa khóc vừa quay vòng với cái đầu làm trục:

“Bố mẹ, ông bà ơi, con c.h.ế.t chắc rồi, mọi người nhớ phải đốt thêm giấy cho con đó.”

Đại ca Hoa Tý nhổ nước bọt và hung hăng túm cổ áo của bác bảo vệ:

“Mấy người đang làm cái quái gì thế hả? Ai lại đi tin một cái đài phát thanh nói về trò chơi kinh dị chứ?”

“Tôi là thủ lĩnh của bang Thanh Long, nếu bây giờ mấy người bồi thường cho tôi 100 vạn thì tôi sẽ không tính toán với mấy người nữa.”

Một người đàn ông tinh anh trong đám người lao tới ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Bác bảo vệ mở miệng rồi cắn người đàn ông thành hai khúc.

Hoa Tý còn chưa kịp kêu lên thì đã bị ông ta nuốt vào trong bụng.

Vài người sợ hãi đến nỗi ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn tin vào những gì mà đài phát thanh nói.

Người đàn ông tinh anh vừa lên tiếng tự nhận mình là một người chơi cũ và anh ta đã vượt qua 5 thế giới phó bản.

Chỉ khi vượt qua 10 phó bản thì bạn mới có thể trở lại thế giới thực.

Không ngờ một nửa người chơi lần này lại là người mới, sau khi loại bỏ người c.h.ế.t Hoa Tý thì còn lại 9 người chơi.

Trên người mỗi một người đều có một chiếc thẻ thân phận.

Sắc mặt của người đàn ông tinh anh trở nên nghiêm trọng: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là diễn tốt nhân vật mà mình đã chọn và sống sót qua ba ngày.”

[Thật thảm, sao có nhiều người mới trong phó bản cấp s thế này. Tỷ lệ sống sót của phó bản này chỉ có 0,01% thôi. ]

[Người mới ở lầu trên không phải sợ đến nỗi tè ra quần sao? Chờ một chút, cô ấy đang làm gì vậy?]

Tôi mệt mỏi vì khóc và đứng dậy khỏi mặt đất để chuẩn nghênh đón cái chết.

Nhưng tôi chợt nhận ra khu chung cư trước mặt này chẳng phải là nhà của tôi sao?

Bác bảo vệ còn cười ha ha vẫy tay với tôi: “Tiểu Khương à, con không ở nhà với bà sao?”

Tôi lấy chiếc thẻ thân phận ra với vẻ mặt ngơ ngác, tôi diễn vai của bản thân?

(*): Nguyên văn: Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, c.h.ế.t lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.