Nữ phẫn nam trang gặp phải nam phẫn nữ trang tâm cơ, phúc hắc
Trẫm không muốn bỏ rơi hậu cung nhưng Hoàng hậu của trẫm là một nữ nhân hung hãn, chua ngoa.
Ban ngày nàng luyện tập cơ bắp cuồn cuộn, trẫm không dám chạm vào nàng.
Ban đêm nàng cùng trẫm xem tấu chương, chỉ chỉ trỏ trỏ, trẫm cũng không dám hó hé lời nào.
Cũng tại trẫm.
Lúc mới đăng cơ vì nóng lòng muốn lập hậu ngăn chặn những lời đồn đại linh tinh.
“Hoàng thượng, người muốn lập hậu không?” Liễu thừa tướng có ý muốn tiến cử muội muội ruột của mình.
Liễu thừa tướng tướng mạo đường đường, nghĩ đến muội muội chắc cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
“Muốn! Muốn! Muốn!”
Trẫm lòng như mở cờ, gật đầu lia lịa.
Cuối cùng trẫm cũng cưới được vợ rồi!
1
Cái gì? Ngươi nói trẫm sợ vợ?
Đúng vậy.
Trẫm sợ vợ đấy, thì làm sao!
Trẫm vén khăn voan của Hoàng hậu, kinh ngạc bởi dung nhan của nàng.
Nếu trẫm không phải là Hoàng đế, thì dáng vẻ hèn mọn này của trẫm căn bản không xứng với nàng.
“Tướng mạo cũng tạm được, chỉ là hơi thấp bé.”
Đôi mắt phớt hồng như cánh hoa đào của Hoàng hậu đánh giá trẫm từ trên xuống dưới.
Trẫm rất không thoải mái:
“Nàng đứng dậy cho trẫm xem thử nàng cao bao nhiêu.”
Hoàng hậu đứng dậy.
Hoàng hậu lại ngồi xuống.
“Thôi được rồi, sau này không có việc gì thì đừng đứng lên.”
Trẫm bất đắc dĩ vỗ vỗ vai nàng.
Có triều đại nào mà Hoàng hậu lại cao hơn Hoàng đế hẳn một cái đầu chứ…
Liễu thừa tướng, ngươi giỏi lắm!
Khuê danh của Hoàng hậu là Thư Ngọc.
Chưa gặp mặt nàng, cứ tưởng nàng là một tiểu thư khuê các yếu đuối.
Nhưng mà…
Đêm động phòng hoa chúc, nàng cởi bỏ lớp áo khoác nặng nề, để lộ bờ vai trần thon gầy.
Cơ bắp săn chắc đó làm chói mắt trẫm.
Nàng hành động nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã cởi bỏ xiêm y rườm rà.
Mái tóc đen như mun xõa xuống.
Hoàng hậu liếc thấy trẫm rót rượu giao bôi, đôi mắt bỗng chốc ảm đạm, ôn tồn nói:
“Thật ngại quá Bệ hạ, thần thiếp đến kỳ kinh nguyệt.”
Trẫm nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên chiếc váy màu hồng phấn, nuốt một ngụm nước bọt.
Thế này thì tốt quá rồi, trẫm không cần phải bỏ thuốc mê nữa.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
2
Hoàng hậu văn võ song toàn, làm Hoàng hậu thật sự là uổng phí tài năng của nàng.
Nửa tháng sau, trẫm giải tán đội Cấm Vệ Quân, bởi vì hai lần ám sát trong nửa tháng qua đều là Hoàng hậu bảo vệ trẫm.
Còn bóp nát đầu của người ta nữa.
Nát bét.
Hung tàn vô cùng.
Trẫm căn bản không cần thiết phải tốn thêm một khoản tiền nuôi Cấm Vệ Quân nữa.
Lưu Ly quốc bên cạnh dâng tặng vô số vàng bạc châu báu, gấm vóc áo lông, trẫm đều đưa hết vào Phượng Nghi Cung.
Hoàng hậu của trẫm, đương nhiên phải nuông chiều rồi!
Hoàng hậu rất thích rèn luyện thân thể, mỗi ngày sáng sớm đều thấy nàng múa kiếm, tiện thể luyện tập cơ bắp.
Nàng nói bao nhiêu minh quân đều vì thân thể suy nhược nên mới không thành đại nghiệp.
Rất có lý.
Nhưng sao nghe kỳ lạ thế nhỉ?
Hoàng hậu làm việc rất có uy phong, quản lý hậu cung đâu vào đấy, trẫm căn bản không cần phải bận tâm.
Tuy rằng trong hậu cung chỉ có mỗi nàng.
Điều chưa hoàn hảo duy nhất chính là nàng thường xuyên chống đối trẫm.
Lúc trẫm đang kiên nhẫn phê duyệt tấu chương, nàng không chịu khó mài mực, lại ghé sát mặt vào để can chính!
Có lúc còn mắng trẫm là hôn quân.
“Cái nên phê thì không phê, cái không nên phê thì phê hết, mắt của người mọc ở m.ô.n.g à?” Nàng chỉ vào mũi trẫm, hoàn toàn không màng đến lễ nghĩa tôn ti.
“Nàng giỏi! Vậy nàng làm đi!”
Trẫm tức giận đến mức não muốn nổ tung, ném bút son cho nàng.
Ai ngờ, nàng hai mắt sáng rực nói một câu “đa tạ”, liền nhận lấy bút son của trẫm.
Trẫm ngẩn người.
Nàng xoay m.ô.n.g một cái, đẩy trẫm ra khỏi long ỷ.
Trẫm im lặng nghẹn lời.
Thấy nàng cầm bút nghiêm túc như vậy, trẫm không nỡ quấy rầy, đành phải ngồi xổm xuống đất g.i.ế.c thời gian.
3
Thành thân một năm, không có con nối dõi.
Thái hậu rất sốt ruột, hôm nay đến thỉnh an có nhắc đến chuyện tuyển tú cho trẫm.
Trẫm liếc nhìn Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh.
Hoàng hậu thần sắc tự nhiên, điềm tĩnh như nước.
Trong lòng trẫm không vui.
“Mẫu hậu, trẫm có thể sinh con hay không, chẳng lẽ người còn không biết sao?”
Trẫm nháy mắt ra hiệu với Thái hậu, nhỏ giọng nói.
Thái hậu suy nghĩ một hồi lâu, vỗ đùi cái đét, nói mình tuổi cao, trí nhớ kém, hay quên trước quên sau.
Trẫm không muốn bỏ rơi hậu cung.
Mà là Hoàng hậu của trẫm là một nữ nhân hung hãn, chua ngoa.
Thật vậy.
Bởi vì lúc trẫm bãi triều đi dạo trong Ngự Hoa Viên, chỉ vì liếc mắt nhìn cung nữ đang thả diều hai lần, Hoàng hậu bên cạnh liền trừng mắt nhìn, sát khí đằng đằng.
Trẫm nhếch mép cười.
Đột nhiên cung nữ va vào lòng trẫm, ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ e lệ ngượng ngùng.
Trẫm đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng.
Nếu trẫm không nạp nàng ta vào cung, e là không xong chuyện.
Hoàng hậu sốt ruột, đẩy trẫm ra, chắn trước người trẫm.
Lực đạo mạnh đến nỗi khiến n.g.ự.c trẫm cũng phải rung lên.
Hoàng hậu cao một mét tám chín, trừng mắt nhìn, dọa cho cung nữ run rẩy cả người, không nói nên lời.
Trẫm bỗng nhớ đến dáng vẻ tay không đánh thích khách của nàng.
Cũng như cảnh tượng nàng bóp nát đầu của thích khách.
Trẫm sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhắc nhở nàng:
“Đừng… Đừng bóp.”
Hoàng hậu quan tâm chuyện trẫm nạp phi như vậy, quả nhiên là quá để tâm đến trẫm rồi.
Chỉ tại trẫm trời sinh đã có mị lực c.h.ế.t người.
Là nữ nhân, không ai là không bị sự thuần khiết và chân thành của trẫm mê hoặc đến thần hồn điên đảo.