Ban đêm trong cung.
“Tiểu Lục Tử, đồ trẫm bảo ngươi chuẩn bị đã xong chưa?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đồ đã chuẩn bị đầy đủ.”
Tiểu Lục Tử cung kính dâng lên một bình thuốc:
“Đây là bí dược, hiệu lực cực mạnh. Nó còn có tác dụng tăng cường sức lực. Dù Nhếp Chính Vương có võ công cao cường đến đâu, cũng không thể chịu nổi loại dược này!”
“Tốt lắm.”
Ngón tay trắng nõn, thon dài của vị hoàng đế cầm lấy bình thuốc, thưởng thức. Ngồi trên long ỷ, khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên, đôi mắt hẹp dài ánh lên một tia tàn nhẫn:
“Đình Phong, ta đã chịu đựng việc bị ngươi khống chế đủ rồi! Đêm nay, ta muốn xem ngươi còn dám kiêu ngạo đến đâu!”
Nam Thanh Hòa, hoàng đế của Nam Dương quốc, lên ngôi từ năm tám tuổi, tính đến nay đã mười năm. Nhiếp Chính Vương Đình Phong nắm quyền, luôn lấy cớ hoàng đế còn nhỏ để nắm giữ triều chính và quản giáo Nam Thanh Hòa rất nghiêm khắc.
Là hoàng đế, Nam Thanh Hòa tất nhiên không phục, hận Đình Phong đến tận xương tủy. Bề ngoài tôn kính nhưng sau lưng luôn tìm cách chống đối. Dù Nam Thanh Hòa có giở bao nhiêu chiêu trò, Đình Phong vẫn thản nhiên, không hề để ý, coi những mưu kế nhỏ của y như trò trẻ con.
Điều này khiến Nam Thanh Hòa tức đến nghiến răng. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng y nghĩ ra một kế hiểm độc: hạ thuốc Đình Phong, cưỡng ép hắn mang thai con của mình. Như vậy, y có thể dùng đứa trẻ để khống chế Đình Phong, cũng có cớ dùng việc dưỡng thai để đoạt lấy quyền lực từ tay hắn. Một kế hoạch hoàn hảo, một mũi tên trúng hai đích!
Nam Thanh Hòa đắc ý, trong lòng tràn đầy hy vọng về tương lai sáng lạn, y đã mường tượng cảnh mình cầm quyền, oai phong lẫm liệt.
“Đình Phong, ngày tàn của ngươi đã đến!”
Nghĩ đến đây, Nam Thanh Hòa không chút do dự đổ bí dược vào rượu, uống thuốc giải rồi xách bình rượu tiến thẳng đến Cần Chính Điện, nơi Nhiếp Chính Vương đang làm việc.
“Bệ hạ giá lâm ——”
Nam Thanh Hòa điều chỉnh lại vẻ mặt, bước vào điện.
“Tất cả lui ra, trẫm muốn cùng Nhiếp Chính Vương đàm đạo suốt đêm!”
Các cung nhân lặng lẽ rút lui.
Đình Phong nghe thấy tiếng thông báo từ ngoài điện, chỉ khẽ động đậy, không đứng dậy hành lễ. Hắn đặt tấu chương trong tay xuống, thản nhiên nói:
“Hôm nay bệ hạ có nhã hứng đến điện của vi thần ngồi chơi sao?”
Nhìn thái độ thản nhiên, không chút bận tâm của Đình Phong, Nam Thanh Hòa tức giận đến nghiến răng.
Hắn còn không thèm đứng dậy đón trẫm, thật quá ngạo mạn! Nhưng khi nhìn bình rượu trong tay, y lại mỉm cười đắc ý.
Qua đêm nay, ta muốn xem ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu!
Đình Phong thấy sắc mặt của tiểu hoàng đế thay đổi liên tục, cũng không biết y đang mưu tính gì trong đầu, chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế, im lặng nhìn.
Nam Thanh Hòa bị ánh mắt của Đình Phong nhìn chăm chú đến mức cảm thấy khó chịu. Trong lòng tự cổ vũ mình, rồi cầm lấy bình rượu, cười nói:
“Đêm dài buồn chán, Nhiếp Chính Vương chẳng lẽ không muốn cùng trẫm uống vài chén giải khuây sao?”
Đình Phong mỉm cười ôn hòa, chỉ vào đống tấu chương chất cao như núi trên bàn:
“Nếu bệ hạ không có việc gì làm, có thể ngồi xuống phê duyệt tấu chương, cũng tốt để sớm làm quen với chính sự.”
Hừ, ngươi không cho trẫm tự mình làm, trẫm còn lâu mới thèm phê tấu chương! Nam Thanh Hòa trong lòng bĩu môi, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đáng thương:
“Vừa nãy trẫm nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu, bỗng cảm thấy cô đơn. Đến lúc này mới nhận ra rằng không có ai bên cạnh trẫm để trò chuyện…”
Sắc mặt của Đình Phong dịu lại, không nhanh không chậm tiếp nhận chén rượu, uống một ngụm nhỏ rồi nhẹ nhàng nói:
“Bệ hạ yên tâm, thần sẽ luôn ở bên cạnh bệ hạ.”