Trảm Hạc

Chương 1


Khi tiểu thiếp mới của Lục Hạc An đến tìm ta, ta đang ở trong sân, tay cầm kéo tỉa những cành khô.

Lúc ấy là cuối xuân, hoa nguyệt quý đang nở rực rỡ. Những mảng hoa đỏ thắm trải dài trên nền lá xanh, đẹp đến lạ thường.

Ta say mê ngắm hoa, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy giọng nói:

“Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ.”

Quay đầu nhìn, tiểu thiếp mới của Lục Hạc An đứng trên bậc thềm trước cửa, tay khép lại trước người, mỉm cười nhìn xuống ta.

Ta cố gắng nhớ lại tên nàng, suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ nổi.

Không phải do ta quên, mà bởi vì Lục Hạc An nạp thiếp quá thường xuyên. Hình như đây đã là người thứ mười tám rồi.

Trong số các thiếp thất, có người bị ép vào phủ, cũng có kẻ tự nguyện tìm đến. Vì vậy, thái độ của họ đối với Lục Hạc An và đối với ta cũng khác nhau.

Vị trước mặt đây, rõ ràng thuộc vế sau – là kẻ tự nguyện tìm đến.

Vì không nhớ nổi tên nàng, ta đành gọi tạm là “Tiểu Thập Bát.”

“Tiểu Thập Bát muội muội đến đây mà không báo trước một tiếng, nếu biết ta đã ra nghênh đón rồi.”

Ta không nói quá lời, quả thực rất hoan nghênh nàng đến.

Những thiếp thất trước đây người nào cũng nhạt nhòa, đã lâu không có ai ghé qua sân viện này.

Không chỉ ta, ngay cả những đóa hoa cũng cảm thấy cô đơn.

Ta tỏ ra nhiệt tình, nghĩ rằng nàng sẽ vui vẻ. Ai ngờ, sắc mặt nàng khẽ trầm xuống.

Lúc đó ta mới nhận ra, hẳn là cách xưng hô này đã làm nàng không vui.

Ta vừa định nói lời bù đắp thì nàng đã lên tiếng trước:

“Thực ra là có việc gấp, mong tỷ tỷ nghe rồi chớ kinh sợ.”

Nói là vậy, nhưng nàng không cho ta cơ hội để phản ứng. Nàng vừa dứt lời, liền gọi hạ nhân:

“Mang lên đây.”

Hạ nhân mang đến trước mặt ta một thứ m.á.u me đầm đìa. Ta phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là một con mèo.

— Con mèo mà ta đã nuôi mười năm.

Giờ đây, nó đã tả tơi không còn hơi thở.

“Đây là mèo của tỷ tỷ phải không?”

Ta không phủ nhận.

Nàng tiếp tục:

“Hôm nay vô tình gặp nó, thấy đáng yêu nên định trêu đùa một chút, ai ngờ nó lại cắn ta.

Ta giận quá, bèn sai hạ nhân dọa nó. Nào ngờ hạ nhân không biết nặng nhẹ, vô tình khiến nó chec mất.”

Ta vô tình bị gai hoa đ.â.m vào tay.

“Tỷ tỷ không trách ta chứ?” Nàng giả vờ ngây thơ hỏi.

Lời nàng nói đầy sơ hở, nhưng ta không truy cứu, chỉ hỏi:

“Muội không bị thương chứ?”

Trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ đắc ý:

“May mắn là ta phản ứng nhanh, không bị thương tích gì.”

“Vậy thì tốt.” Ta thở phào nhẹ nhõm.

Rồi mỉm cười nói:

“Chỉ là một con vật thôi mà, chec thì cũng đã chec rồi. May mà không làm tổn thương muội muội, nếu không phu quân biết chuyện, e rằng sẽ trách tội ta.”

Nói xong, ta dùng sức bẻ gãy luôn cành hoa trước mặt.

Hoa có gai thì không cần giữ lại làm gì.

“Đóa hoa tươi này rất hợp với muội muội, ta tặng cho muội.”

Nàng cười nhận lấy, rõ ràng rất vui vẻ.

“Ta còn có việc, muội muội nếu thích, cứ tự do đi dạo quanh vườn.”

Vừa bước đi được vài bước, tiếng nói đắc ý vang lên từ phía sau:

“Chính thê thì sao chứ? Không quyền, không thế, cũng không được sủng ái, đừng nói là một con mèo, ngay cả khi ta giec con của nàng, nàng cũng không dám làm gì ta.”

Nụ cười trên môi ta không tắt, bước chân cũng không dừng lại.

Nàng nói không sai. Ta thực sự không quyền không thế và cũng chẳng được sủng ái.

Điều đó không cần bàn cãi.

Hơn nữa, so với tranh cãi đôi lời, hiện giờ ta còn có những việc quan trọng hơn cần làm.

Nhưng mà, Tiểu Thập Bát à…

Hoa đẹp, nhưng hoa nở chóng tàn, đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.

Điều này, muội đã hiểu chưa?

Lo xong việc thì trời đã tối.

Ta trở về sân viện, ôm theo Tuyết Nhi vào trong phòng.

Vừa vuốt ve bộ lông của nó, ta vừa nói: “Đã sớm nói với ngươi rồi, phải luôn cảnh giác, đừng thấy ai cũng thân thiết như thế, ngươi nghĩ ai cũng giống như ta sao…”

Lời nói bỗng chốc ngưng lại.

Có điều gì đó không đúng.

Lần đầu gặp Tuyết Nhi, ta cũng từng có ý định giec nó.

Khi đó, nó vẫn chưa được gọi là Tuyết Nhi, mà ta cũng chưa phải là thê tử của Lục Hạc An.

Nó là một con mèo hoang, còn ta là một kẻ tị nạn đang đói khát.

Chúng ta gặp nhau trong một ngôi chùa hoang tàn.

Mấy ngày liền không có một giọt nước hay hạt gạo nào vào bụng, ta gần như kiệt sức.

Đúng lúc đó, bên cạnh ta xuất hiện một con mèo trắng gầy trơ xương.

Ta bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt bừng sáng.

Gầy thì có gầy, nhưng dù sao cũng còn chút thịt.

Hơn nữa, bên cạnh tay ta lại có mảnh gốm vỡ, như thể ông trời đã sắp đặt sẵn việc này.

Ta nín thở, dồn sức, chuẩn bị giáng cho nó một đòn chí mạng.

Nhưng đúng lúc ấy, nó bỗng dùng đầu cọ nhẹ vào ống quần ta.

Sau đó, nó nằm xuống, phơi bụng ra trước mặt, không ngừng lăn lộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.