Trăng Non Trong Trẻo, Hiểu Lòng Chàng

Phần 1


1

 

Năm nay, trong kỳ thi Hội, huynh trưởng ta may mắn lọt vào danh sách.

 

Nhưng dù luôn là người tinh thông học vấn, huynh ấy chỉ đạt vị trí thứ hai.

 

Xem ra, huynh trưởng không chắc có thể giành được vị trí Trạng Nguyên trong kỳ thi Đình sắp tới.

 

Không được! Tuyệt đối không thể!

 

Ta ngay lập tức cảm thấy lo lắng và vội vã chạy vào tiểu viện của huynh trưởng.

 

“Ai là người đứng đầu kỳ thi Hội vậy?”

 

Huynh trưởng nhìn vào danh sách vừa được tiểu tư mang đến: “Đoạn Thừa Thanh, đến từ Giang Nam, không phải người Kinh thành.”

 

“Đoạn Thừa Thanh?” Ta lẩm bẩm cái tên ấy: “Giang Nam có họ Đoạn nào làm quan đâu, sao lại xuất hiện hắn?”

 

Thấy ta lo lắng, huynh trưởng an ủi: “Đừng lo, Trạng Nguyên chỉ có thể từ phủ nhà chúng ta mà ra.”

 

Sau khi rời khỏi tiểu viện, ta bắt đầu suy tư.

 

Cha ta là Thượng thư Bộ Công, theo luật của Đại Khải, dù huynh trưởng có đỗ Tiến sĩ cũng chỉ có thể nhậm chức trong Bộ Công.

 

Nhưng huynh trưởng lại muốn vào Quốc Tử Giám nhận chức, nên chỉ có thể giành được ngôi đầu trong kỳ thi Đình, nhận được sự ân sủng của Hoàng thượng, mới có cơ hội.

 

Nếu ngôi vị Trạng Nguyên bị cướp giữa chừng, thì thật là uổng phí.

 

***

 

Đi dạo trên phố Kinh thành, ta dừng chân trước cửa Quốc Tử Giám.

 

Ta ngạc nhiên nhìn đám quý nữ đang cầm những bó hoa, mặt ửng đỏ, từ ngoài ném vào trong.

 

Ta chớp mắt thắc mắc, ta chỉ biết rằng Trạng Nguyên dạo phố mới được tặng hoa, còn bây giờ là sao đây…

 

Ta túm lấy một tiểu cô nương xinh đẹp hỏi: “Các ngươi đang tặng hoa cho ai vậy?”

 

“Quốc Tử Giám đã dành một viện cho các công tử đỗ kỳ thi Hội vào cư trú học tập.” Cô nương đó giải thích, rồi còn đưa cho ta một bó hoa: “Ngươi thấy ai vừa mắt thì tặng hoa cho hắn là được.”

 

Thấy ta vẫn còn bối rối, cô nương vỗ vai ta và nói đầy tâm huyết.

 

“Đây đa số là con cháu quý tộc Kinh thành, ngoài ra còn có một số người sẽ đỗ Tiến sĩ, chắc chắn sẽ giữ chức vụ quan trọng trong tương lai.”

 

“Hãy nắm lấy cơ hội, chớp lấy những tiềm năng đang lên!”

 

Nói xong, nàng còn nắm tay ta làm động tác cổ vũ.

 

Nhìn những công tử thỉnh thoảng ra vào, lại nhìn những thiếu nữ xung quanh, ta bỗng hiểu ra.

 

Mùa xuân đến rồi, lại là mùa vạn vật sinh sôi…

 

Nhìn nhánh hoa nghênh xuân trong tay, ta chợt có suy nghĩ.

 

Nếu có thể làm phiền Đoạn Thừa Thanh để hắn thể không tập trung học hành, chẳng phải huynh trưởng ta sẽ có cơ hội giành ngôi vị Trạng Nguyên sao?

 

Bên cạnh ta đột nhiên vang lên tiếng reo vui đầy bất ngờ.

 

Một thân ảnh mặc áo tím đậm gần như chạm vào mũi ta, ta vội lùi lại hai bước mới kịp nhìn rõ người trước mặt.

 

Hắn ta có đôi mày thanh tú, ánh mắt mỉm cười.

 

Bên cạnh, tiểu đồng đang bận rộn nhận lấy những bó hoa từ các cô nương.

 

Hắn khẽ cười, cúi người chắp tay: “Sáng sáng chiều chiều, Đoạn mỗ xin cảm tạ ân tình của các cô nương.”

 

Giọng nói trong trẻo vừa dứt, các cô nương xung quanh càng thêm phấn khích.

 

Rồi bóng áo tím nhạt ấy quay người tiến vào Quốc Tử Giám.

 

Ta giật giật khóe mắt, không thể nào…

 

Đoạn Thừa Thanh lại là kẻ…

 

Hoa bướm này sao?

 

2

 

Bên cạnh, các cô nương bắt đầu thì thầm bàn tán.

 

“Đoạn Thừa Thanh từ Giang Nam đến, vừa đẹp trai lại tài giỏi, rất nhiều cô nương ở Kinh thành đều thích hắn.”

 

“Hắn đứng đầu kỳ thi Hội, thi Đình chắc chắn sẽ đỗ Tiến sĩ, chỉ còn chờ xem hắn có thể giành được ngôi Trạng Nguyên hay không.”

 

Nghe đến đây, ta cầm nhánh nghênh xuân vừa nhận, rồi xông thẳng vào Quốc Tử Giám.

 

Do từ nhỏ huynh trưởng đã học ở Quốc Tử Giám, nên vệ sĩ nhận ra ta và cho phép ta vào.

 

Chạy một mạch đến Cập Đệ viện.

 

Nghe thấy tiếng động, Đoạn Thừa Thanh dừng bước, ngoái đầu nhìn ta: “Tặng hoa?”

 

Sau đó hắn tùy tiện chỉ vào một góc: “Để đó là được.”

 

Ta nhìn góc phòng đầy những bó hoa rực rỡ, lại nhìn nhánh nghênh xuân đơn độc trong tay.

 

Thật là tội nghiệp…

 

Đoạn Thừa Thanh mở cửa phòng, rồi quay lại nhìn ta: “Cô nương còn chuyện gì sao?”

 

Đôi mắt hắn trầm tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ phong lưu vừa rồi ngoài cổng Quốc Tử Giám.

 

Tiểu đồng đứng bên cạnh cười nói: “Cô nương đuổi đến tận Cập Đệ viện, thật có chút vượt quá giới hạn.”

 

Biết mình đường đột, ta mím môi: “Ta biết mình hơi mạo muội, nhưng… công tử có thể từ bỏ kỳ thi Đình được không?”

 

Không khí lặng đi trong giây lát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.