Trăng Tàn Vụn Vỡ

Chương 1


Hoàng đế Đại Hạ không có nhiều con cái, chỉ có bốn người con trai và hai người con gái.

Một là thái tử Hạ Hầu Khâm là con trai thứ ba do hoàng hậu thân sinh. Còn lại là Đại công chúa Hạ Hầu Khanh, nhị hoàng tử Hạ Hầu Huyền, tứ hoàng tử Hạ Hầu Thành, ngũ hoàng tử Hạ Hầu Hoằng và lục công chúa Hạ Hầu Oánh.

Hạ Hầu Khâm và Hạ Hầu Thành là cùng hoàng hậu sinh ra, đáng tiếc vị hiền hậu này đã ra đi vì một cơn bạo bệnh, để lại nỗi tiếc thương vô vàn cho hoàng đế.

Đó là lý do Hạ Hầu Khâm dành được ngôi vị thái tử.

Tuy nhiên, lý do phần lớn Hạ Hầu Khâm dành được sự ủng hộ của quần thần chính là sự hậu thuẫn vô cùng lớn của gia tộc nhà họ Tạ.

Tạ Minh Nguyệt là con gái út, được đại tướng quân Tạ Viễn vô cùng yêu thương, đến tuổi cập kê, phụ thân đích thân vào cung xin thánh thượng se duyên cho đôi kim đồng ngọc nữ này.

Điều này cũng vô cùng dễ hiểu, Hạ Hầu Khâm từ lúc còn là tam hoàng tử đã vô cùng nổi tiếng, được bình chọn là đệ nhất mỹ nam ở Đại Hạ.

Biết bao nữ tử trong kinh thành ngày đêm thầm thương trộm nhớ hắn.

Tạ Minh Nguyệt cũng chỉ là một trong số đó.

May mắn nàng có một gia phụ vô cùng bưu hãn, chiến công hiển hách bao năm qua của ông đến hoàng đế cũng phải nhún nhường mấy phần.

Vị trí thái tử phi rơi trên người nàng là điều đương nhiên, đó cũng là mong muốn của hoàng thượng, hi vọng đứa con trai yêu dấu của hắn sẽ được bảo hộ chu toàn.

Có điều, Hạ Hầu Khâm nhận được quá nhiều ưu đãi, hiển nhiên cũng trở thành cái gai trong mắt ai đó.

Thục quý phi tay nắm phượng ấn, một mình sinh hạ hai hoàng tử và trưởng công chúa, cả đời này bà đã trao trọn trái tim cho một nam nhân duy nhất, vậy mà tuổi xuân lại bị chôn vùi trong nơi cung cấm lạnh lẽo ghê người, ngay cả một nữ nhân đã khuất cũng không thể vượt qua được.

Cho nên bà ta ngấm ngầm xây dựng lực lượng cho hai người con trai là nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử, lại gả trưởng công chúa cho thái tử nước lân bang của phương bắc. Nội ứng ngoại hợp, một mặt triệt tiêu lực lượng của Tạ đại tướng quân, mặt khác chờ thời cơ thích hợp phong toả cửa cung, ép vua thoái vị.

Đây là năm thứ tư Tạ Minh Nguyệt ở Đông Cung.

Sau khi trở thành thái tử phi được hai năm, Hạ Hầu Khâm đưa con gái của Công bộ thị lang về làm trắc phi. Nhưng điều đó không xoá đi sự quạnh quẽ nơi toà lồng son gác tía này.

Số lần gặp mặt thái tử chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nàng cũng không ca thán điều gì, cục diện đang ngày càng phức tạp, nàng hiểu Thái tử bận rộn xử lý công vụ không thể trở về thường xuyên.

Nhưng lần này chàng đi vào hoàng cung đã mười ngày chưa trở về.

Sau khi nhận được một phong thư mật báo, Hạ Hầu Khâm vô cùng gấp gáp mà đi luôn.

Tạ Minh Nguyệt đoán, hẳn là có chuyện chẳng lành rồi, ngay đêm đó nàng đã gấp rút gửi mật thư báo cho huynh trưởng trong nhà.

Biết được dã tâm của Thục quý phi từ lâu, Tạ gia đã âm thầm rút bớt quân lực trở về kinh thành, chỉ để lại một lực lượng nòng cốt nhằm đánh lạc hướng quân phương bắc ngoài biên ải.

“Đại ca có hồi âm chưa?” Tạ Minh Nguyệt đi lòng vòng trong phòng, lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Mọi sự đã an bài xong, thưa nương nương.” Thị nữ Trúc Lam biết nàng đang lo lắng, vội vàng thông báo mà quên cả khấu đầu hành lễ.

“Thay y phục cho ta, đêm nay chúng ta đột nhập vào cung.”

Bầu trời đêm nay chẳng có lấy một vì sao, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ núp trong đám mây đen.

Nàng cùng Trúc Lam mặc áo choàng đen, nằm rạp dưới đáy của chiếc xe chở rau củ tiến vào cung bằng cửa hông.

Đây là con đường mà phụ thân Tạ Viễn đã chuẩn bị sẵn từ trước, phòng khi có cung biến.

Một vị quan nội thị và một ma ma già đang đứng chờ, trên tay là mấy thùng chất thải xú uế, hiển nhiên bọn họ là những người tầng lớp thấp nhất trong cung.

Nhưng không ai biết bọn họ chính là người Tạ ạ gia đã đưa vào đây từ rất lâu.

Bọn họ nhẹ nhàng di chuyển trong hoàng cung, vì đã ra vào bao nhiêu lần, nàng nắm vô cùng rõ đường đi nước bước trong này.

Dù gì cũng là con nhà võ tương, thân thủ của mấy người trong nhóm cũng không hề tệ chút nào

Rất nhanh chóng, bọn họ đã đi đến trước Ngự Thư Phòng của Hoàng Đế.

Trước cửa quả nhiên có một đám lính gác trang bị giáo mác gươm đồng đứng canh phòng nghiêm ngặt.

Bên trong đèn đuốc sáng rực.

Tạ Minh Nguyệt cởi bỏ mặt nạ, từ chỗ tối bước ra.

“Không nghĩ ngự thư phòng của hoàng thượng đêm hôm lại náo nhiệt như vậy.”

Sự xuất hiện đột ngột của nhóm người Tạ Minh Nguyệt khiến đám lính gác nhốn nháo. Tất nhiên nàng cũng không đến một mình, bởi vậy khi bị bao vây, bọn họ cũng không hề tỏ ra sợ hãi.

Nàng giơ tay lên, những mũi tên vun vút lao trong bóng đêm, cắm phập vào cổ họng lính gác.

Dàn lính canh ngã lăn ra đất tắt thở.

Một bước lao lên, Tạ Minh Nguyệt dùng hết sức c.h.é.m ngay chính giữa cánh cửa thếp vàng.

Bên trong là thái tử Hạ Hầu Khâm, còn có Công bộ thị lang, tổng quản thái giám đang ngồi bên giường Hoàng Đế.

Và vị trắc phi Tống Thanh Thanh.

Tiếng bước chân chạy rầm rập trên nền đá, Thục quý phi cùng Nhị Hoàng Tử rất nhanh đã xuất hiện.

“Thái tử phi, đêm hôm chưa có lệnh đã đột nhập vào cung cấm, muốn tạo phản sao?” Thục quý phi ưu nhã bước lên một bước gằn giọng chất vấn.

“Thần thiếp chỉ đến hộ giá Hoàng thượng, sao lại vu cho thần thiếp thành tạo phản rồi?” Tạ Minh Nguyệt chẳng hề tỏ ra nao núng.

“Thần thiếp còn phải hỏi lại người, tại sao lại giam giữ thái tử cùng hoàng thượng trong ngự thư phòng, hoàng đế đang long thể bất an lại bị Thục quý phi đối xử như thế này, quần thần trong triều có biết không? Dân chúng có biết không? Hay để thần thiếp ra ngoài thông báo một phen, xem ai mới là kẻ tạo phản đây?”

Nhị Hoàng Tử Hạ Hầu Huyền là kẻ nóng tính, vội vàng chĩa kiếm đến trước mặt nàng: “Ngươi không còn mạng để bước ra khỏi nơi này một bước!”

“Vậy sao? Cứ thử xem!”

Một mũi tên trong bóng đêm lao vút đi, cắm vào yết hầu của một tên cấm vệ quân đứng cạnh Hạ Hầu Huyền, khiến hắn hoảng hồn.

Thục quý phi nghiến răng nghiến lợi, bà ta không tin lệnh bài điều động cả ngàn cấm vệ quân trong tay mình không diệt được mấy lính lác theo hầu Tạ thị.

“Lên cho ta!” Tiếng hét vang lên xé tan bầu không khí nghiêm trang giả tạo.

Bóng hắc y nhân lao vùn vụt ra, một cuộc hỗn chiến nhanh chóng hình thành.

Thục quý phi kinh hãi nhìn người đứng trước mặt bảo hộ Tạ Minh Nguyệt, thế mà là Tạ Viên Chính.

“Tại sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải ngươi còn đang chiến đấu ngoài biên ải cùng Tạ Viễn sao?” Bà ta run rẩy, chĩa ngón tay đeo thủ hộ giáp vào đối phương.

“Chỉ là đám quân ô hợp của Thác Bạt Chấn mà có thể giữ chân được ba mươi vạn đại quân của Tạ soái sao? Ngươi quá là coi thường Tạ gia rồi!” Huynh trưởng hất hàm ngạo nghễ nói.

“Bà chắc không nghĩ tới, khi mặt trời mọc, chỉ cần không thấy ta toàn thây trở về, mười vạn đại quân đang đóng bên ngoài sẽ phá cửa cung tiến vào đây.” Tạ Minh Nguyệt tiến lên phía trước, khí thế con nhà võ tướng toát ra bốn phía.

Thục quý phi tái mặt, bà ta không thể nào biết nàng đã âm thầm thông báo cho phụ thân Tạ Viễn đưa quân trở về kinh thành từ lúc nào.

“Các người tự ý đưa quân về đây, chính là kháng chỉ, tội đáng c.h.é.m đầu!” Bà ta gào lên, gương mặt vặn vẹo đầy dữ tợn.

“Đây là hộ giá, thánh thượng sẽ hiểu cho lòng quân, còn Thục quý phi bà âm mưu đoạt vị, ám hại thái tử, giam lỏng thánh thượng, tru di cửu tộc cũng không hết tội.” Hạ Hầu Khâm được tổng quản thái giám đỡ đi đến huyền quan, đanh mặt nói.

“Mặt trời sắp lên rồi, trận này định sẵn bà là kẻ thua cuộc.” Hắn gằn giọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.