1.
Tạ Khâm là thái tử Bắc Kinh.
Khác với đám cậu ấm cô chiêu ương bướng kiêu ngạo trong cái vòng tròn này, anh ít lời, sợ xã giao, tâm trạng ổn định như một chú Capybara.
Thiếu gia Thượng Hải gọi anh đi bar hò dô, vui chơi hưởng lạc.
Tạ Khâm: “Xin kiếu, vừa uống một lọ kháng sinh.”
Công tử xứ cảng thơm mời anh đi đua xe.
Tạ Khâm “Ngày mai tôi bị say xe.”
Bằng sức lực bản thân, cô lập tất cả mọi người.
Về sau mọi người đều hiểu ra rằng Tạ Khâm không chơi với bọn họ, không phải là không nể mặt.
Mà do anh thật sự là sợ xã giao trong đám sợ xã giao, còn hướng nội hơn cả người hướng nội.
Bọn họ trêu chọc: Nom Tạ Khâm lúc nào cũng thanh tâm quả dục, nhìn thấu hồng trần, còn tưởng anh từ thái tử biến thành phật tử cơ đấy.
Lúc tin này vừa truyền ra tôi cũng nhe răng cười khà khà với lũ chúng nó.
Kết quả bị anh bắt ngay tại trận.
“Buồn cười lắm à?” Anh xách cổ tôi, ánh mắt nguy hiểm.
“Không bằng thử xem?”
Sau đó tôi không cười nổi nữa.
2.
Làm vị hôn thê của Tạ Khâm, tôi, Trình Tri, lại trái ngược hoàn toàn với anh.
Cảm xúc của anh ổn định bao nhiêu.
Thì cảm xúc của tôi lại bất ổn bấy nhiêu.
Có lẽ đây là tính cách bù trừ giữa hai người yêu nhau hen.
Hai chúng tôi một người ở Nam, một người ở Bắc, trong lúc xa nhau, lịch sử chat hầu như toàn là tôi làm khùng làm điên.
Tôi: “Em là một nữ giảng viên thành thạo trong việc nắm bắt tâm lý, chỉ cần ba câu là có thể khiến một anh chàng bỏ ra 10 triệu cho mình.”
Tạ Khâm: “Ờ?”
Tôi: “Thiếu gia, cho ít kim tệ đi mà.”
“Có thể vô cớ cho em 10 triệu được không?”
“Ham muốn chiếm hữu của em phát tác rồi! Em cảm thấy tiền của anh đều là của em! Mau trả lại cho em đi!”
Tạ Khâm: “….”
3.
Nhưng dạo gần đây nhà họ Tạ không được thái bình.
Đúng lúc Tạ Khâm chuẩn bị lên kế thừa gia nghiệp thì một người phụ nữ tới cửa ầm ĩ.
Bà ta là tình nhân bên ngoài của bố Tạ Khâm, họ Trương, đã sinh được một cặp sinh đôi một trai một gái.
Đôi trai gái ấy chỉ nhỏ hơn Tạ Khâm 3 tuổi, bây giờ vừa mới thành niên.
Một hàng 3 người rêu rao tới nhà họ Tạ, mở cổng vào nhà, tuyên bố chủ quyền.
Cái vòng tròn ở thủ đô chỉ lớn có chừng đó, tiếng đồn thổi ầm ĩ, ai cũng chờ xem náo nhiệt.
Đứa con rơi kêu gào:
“Tôi cũng là m.á.u mủ của nhà họ Tạ, phải cho tôi một phần tài sản!”
Tạ Khâm: “Ờ.”
Chỉ một tiếng lại khiến tất cả mọi người có mặt ở đó nghẹn lời.
Biết được Tạ Khâm xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi vội vội vàng vàng bay tới Bắc Kinh.
Trước khi tới, tôi đã tự biên tự diễn trong đầu 800 cảnh gia đình đại chiến.
Còn hung hăng nhét cả mình vào, trường mâu dính cư’c chọc ai người đấy chê’c, bình đựng nước tiểu hắt ai người đấy kêu, đè 3 người trước mặt ra đất, điên cuồng tát 800 cái bạt tai.
Khặc khặc khặc…..
Nhập tâm quá độ làm tôi cũng sảng luôn.
Xuống máy bay, Tạ Khâm lái xe tới đón tôi.
Cả đoạn đường tôi lải nhải không ngừng:
“Đối phó với loại con riêng này, đầu tiên chính là không được mềm lòng! Dù trời có sập cũng không được lùi bước!”
Tạ Khâm cầm tay lái với khuôn mặt lạnh tanh.
“Muốn đạt được thắng lợi hoàn toàn, trước tiên phải ổn định thế cục, lấy khí tràng ra! Tiếp đó lại dùng trí! Cuối cùng dùng chiến tranh tâm lý triệt để đánh tan bọn họ!”
Tôi hùng hồn dõng dạc, càng nói càng kích động, thiếu chút nữa đứng bật dậy khỏi ghế.
Anh duỗi tay ra, ấn tôi trở lại ghế.
“Tri Tri, ngồi yên đi.”
Tôi bất mãn cãi lại: “Em vừa nói nhiều như thế, anh có quan điểm gì muốn phát biểu không?”
Anh mím môi trầm tư một lúc, sau cùng mới chậm rãi mở miệng, tích chữ như vàng: “Em muốn ăn gì?”
Tôi nghẹn cứng cả họng.
“….Trà sớm.”
Trong phòng trà.
Tôi vừa rót trà vừa nghiến răng nghiến lợi.
“Ba mẹ con họ quá đáng như thế mà sao anh không giận? Dù gì thì em cũng tức chê’c rồi, suy cho cùng tiền của anh cũng tiền của em, bọn hò đòi chia tiền của anh, chẳng khác nào đòi chia tiền của em, dám trèo lên đầu bà à…Ai da!”
Mắng hăng say quá, không chú ý nước trà đã tràn ra, mu bàn tay bị bỏng một mảng.
“Cẩn thận.”
Tạ Khâm túm lấy tay tôi, vừa giúp tôi bôi thuốc bỏng vừa thong thả cất lời:
“Chuyện nắm chắc phần thắng thì cần gì phải lo.”
Quả nhiên, cảm xúc ổn định là mị lực đỉnh cao của một người đàn ông.