07
Mạnh Chiêu Tự mặt cắt không còn giọt máu, ngây người đứng yên tại chỗ.
“Sao lại thế này? Là có người hãm hại ta…”
Tiếng khóc lóc của nàng ta không hề khiến trưởng công chúa thương hại, thị vệ vô cùng thô lỗ kéo nàng ta ra ngoài.
Ánh mắt của trưởng công chúa tràn đầy chán ghét, không muốn nhìn nàng ta thêm một lần nào nữa.
Ta và Tống Văn Khê nhìn nhau, uống cạn rượu trong chén.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, tâm trạng vui vẻ của trưởng công chúa rõ ràng đã bị phá hỏng hoàn toàn, mất hết hứng thú, sớm đã rời tiệc.
Mọi người đều biết yến tiệc Trâm Hoa này kết thúc vội vàng, là vì Mạnh Chiêu Tự đụng phải dằm trong tim của trưởng công chúa, khơi gợi lại chuyện đau lòng của bà.
Khi ta và Tống Văn Khê trở về phủ, Mạnh Chiêu Tự đang ôm Trần thị khóc không ngừng, lớp trang điểm trên mặt đã lem luốc, không còn vẻ kiêu ngạo khi ra khỏi cửa nữa.
Trần thị mặt mày xám xịt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta và Tống Văn Khê, hận không thể khoét một lỗ trên người chúng ta.
Nhưng, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Phụ thân đã nổi giận, muốn đem gia pháp ra.
Thước đánh vào lòng bàn tay nàng ta, chỉ chốc lát đã sưng đỏ một mảng.
Trần thị muốn tiến lên cầu xin nhưng ta lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẫu thân, nuông chiều con cái cũng là đang giết chết con cái. Hôm nay phụ thân trừng phạt tam muội, chính là để nói với mọi người rằng, Mạnh gia là một gia đình có quy củ. Hôm nay mẫu thân bảo vệ tam muội một lần, sẽ hủy hoại danh tiếng cả đời của nữ nhi Mạnh gia, khiến người ta cho rằng tất cả nữ nhi Mạnh gia đều như tam muội, không ai đứng đắn.”
Bốn chữ cuối cùng, khiến Trần thị tức đến nỗi suýt ngất đi.
Bà ta vừa vỗ ngực vừa chỉ vào ta: “Là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại.”
Ta mặt đầy vẻ vô tội nói: “Lúc đó ta và tam muội cách nhau rất xa, trước mặt bao nhiêu người, ta làm sao hãm hại muội ấy được?”
Trần thị á khẩu không trả lời được.
Ta tiếp tục truy hỏi: “Ta muốn hỏi mẫu thân, chuyện tam muội thích Trần Tử Mộ, mẫu thân có biết không?”
Bà ta vô thức phản bác: “Nói bậy, nữ nhi của ta sao có thể thích loại người như hắn.”
Khi con người hoảng loạn, thường sẽ nói năng bừa bãi, vô tình để lộ một số suy nghĩ thực sự.
“Loại người như hắn? Hắn là loại người như thế nào? Lời của mẫu thân, có ý tứ khác à, chẳng lẽ hắn có bí mật gì không thể nói?”
Dưới sự truy hỏi liên tục của ta, Trần Thục Nghi ánh mắt nhấp nháy, sau đó giả vờ bình tĩnh.
“Tử Mộ là một thư sinh chuyên tâm học hành, có bí mật gì không thể nói chứ?”
Lời bà ta còn chưa dứt, ta đã tiến lên một bước: “Phụ thân, hôm kia đã có người của sòng bạc ngầm tìm con, bảo con trả nợ cờ bạc cho Trần Tử Mộ.”
Ta ra lệnh cho nha hoàn lấy ra giấy nợ, đưa cho phụ thân.
Giấy nợ này là ta bỏ tiền mua về.
Hắn ta trước giờ làm việc vẫn luôn kín đáo, chuyện hắn ta ra vào sòng bạc ngầm, vẫn là Tống Văn Khê phát hiện ra.
Ta lấy được giấy nợ từ tay những tên côn đồ kia, chứng cứ xác thực, chính là để giáng cho hắn một đòn chí mạng.
Mục đích chính là để phụ thân nhìn rõ bộ mặt thật của hắn và Trần Thục Nghi.
Phụ thân xem xong, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trần thị bằng ánh mắt đầy lửa giận.
“Đây chính là chàng rể tốt mà ngươi đã cân nhắc lựa chọn cho Chiêu Trì?” Phụ thân tức giận, ném xấp giấy nợ vào mặt bà ta.
“Mẫu thân, Trần Tử Mộ là cháu ruột của người, mẫu thân nói hắn là quân tử đoan chính, nhân phẩm cao quý, con và phụ thân tin người nhưng người lại lừa dối như vậy, nhất quyết muốn gả con cho loại người như hắn, là muốn dùng sự giàu có của Mạnh gia để bù đắp vào sự thiếu hụt của Trần gia hay sao?”
Ánh mắt bà ta lấp lóe, lơ lửng không cố định, như đang né tránh điều gì đó.
Lúc này sắc mặt phụ thân lạnh lùng, môi mím thành một đường mỏng, đứng bên cạnh một cách u ám, mắt nhìn chằm chằm vào bà ta.
Rõ ràng, những lời vừa rồi như một gậy đánh thức ông.
Người nằm bên gối lại tính kế ông, còn tính kế nhiều năm như vậy.
Cái gọi là dịu dàng chu đáo, hiền huệ công bằng, đều là giả tạo, khẩu Phật tâm xà, đầy bụng tính toán, mới là con người thật của bà ta.
Hình tượng mà Trần thị khổ tâm xây dựng nhiều năm trước mặt phụ thân trong nháy mắt sụp đổ.
08
Mạnh Chiêu Tự bị đánh ba mươi thước, phạt quỳ trong từ đường cả đêm.
Ta và Tống Văn Khê đứng ngoài từ đường, nhìn ngọn đèn bên trong sáng rồi lại tối.
Tống Văn Khê phủi phủi tay áo, lấy ra ba cây châm, cười nhẹ nói: “Trước kia học được mấy chiêu từ một lang y ở Bắc Cương, không ngờ lại vừa vặn dùng được.”
Dứt lời, những cây châm bạc đó đã cắm vào trong gỗ, không thấy chút dấu vết nào.
Khi Mạnh Chiêu Tự lên đài, căn bản không phải vì chân trơn mới ngã.
Trên những cây châm đó đã được tẩm bí dược, chỉ cần đâm trúng huyệt đạo, sẽ khiến chân tay tê liệt, hành động chậm chạp.
Những cây châm này rất nhỏ, cộng thêm thuốc ở đầu châm, đâm một nhát sẽ không có cảm giác đau đớn rõ ràng.
Khi Tống Văn Khê kết thúc màn biểu diễn của mình và rời đi, đã đi ngang qua người Mạnh Chiêu Tự.
Nhưng lúc đó, Mạnh Chiêu Tự chỉ nghĩ đến việc tiếp theo nên thể hiện như thế nào mới có thể lấn át được phong độ của Tống Văn Khê.
Những cây kim châm nhỏ đâm vào huyệt đạo của nàng ta, nàng ta không hề phát hiện ra.
Còn bức thư trong tay áo nàng ta, chính là do ta chuẩn bị.
Những lời tương tư trên bức thư đó, quả thực là do chính tay nàng ta viết.
Chỉ có điều người nàng ta thích, không phải là Trần Tử Mộ, mà là thế tử Vĩnh Ninh Hầu.
Bức thư đó là do chính tay nàng ta viết, viết xong lại không dám gửi đi, cuối cùng lại rơi vào tay ta.
Chữ viết của nàng ta, ta từ rất sớm đã có thể bắt chước giống đến mức không sai một ly.
Nội dung trên bức thư là nàng ta viết cho thế tử Vĩnh Ninh Hầu, ta chỉ sao chép lại một lần, đổi người nàng ta ngưỡng mộ thành Trần Tử Mộ mà thôi.
Cho nên ngày đó ở yến tiệc, khi nghe trưởng công chúa nói ra nội dung bức thư, nàng ta hoảng loạn hơn bất kỳ ai, hoảng loạn đến mức không biết phải phản bác như thế nào.
Bởi vì những nội dung đó, quả thực là do chính tay nàng ta viết.
Mãi cho đến khi trưởng công chúa nói ra người nàng ta thương nhớ là Trần Tử Mộ, nàng ta mới phản ứng lại được có điều không ổn.
Rõ ràng bức thư này không phải gửi cho Trần Tử Mộ.
Nhưng lúc đó, đã muộn rồi.
Từ lúc Tống Văn Khê vào kinh, tất cả những cuộc tranh đấu, cãi vã giữa ta và nàng, đều chỉ là một vở kịch.
Trần Thục Nghi muốn thấy ta và Tống Văn Khê bất hòa, cố tình chia rẽ ly gián nhưng bà ta không biết, sự giao thiệp giữa Tống Văn Khê và Trần Tử Mộ, là do chúng ta bàn bạc trước, ngay cả việc vào phủ tranh giành Phất Liễu tiểu viện ngày đó cũng vậy.
Người kế mẫu này của ta tưởng rằng mình có thể đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay, không tốn chút sức lực nào đã có thể khiến ta và Tống Văn Khê bất hòa, tranh đấu lẫn nhau, rồi để Mạnh Chiêu Tự ngồi không hưởng lợi.
Vậy thì chúng ta sẽ diễn cho bà ta xem.
Diễn đến khi bà ta tin sái cổ, rồi quay mũi nhọn lại cho bà ta một đòn chí mạng.
Kết quả hôm nay, chắc chắn sẽ khiến bà ta nhớ mãi không quên.
Bấy lâu nay sự giả tạo, tính toán riêng tư của bà ta tất cả đều bại lộ.
Năm xưa cô cô trúng kế của bà ta, mới sinh ra hiềm khích với phụ thân, cuối cùng phải đi xa đến Sóc Châu, nhiều năm không về.
Giờ đây, bà ta tưởng rằng mình có thể thành công thêm lần nữa, dùng tay ta đuổi con gái của cô cô đi.
Theo tính toán ban đầu của Trần thị, hẳn là ta phải gả cho cháu trai của bà ta, dùng của hồi môn của ta để giúp đỡ Trần gia.
Còn Tống Văn Khê sẽ bị hủy hoại danh tiếng trong yến tiệc Trâm Hoa, phải nhục nhã rời khỏi kinh thành trở về Sóc Châu.
Trong tay bà ta còn có chứng cứ ta hãm hại Tống Văn Khê, lúc nào cũng có thể khống chế ta, khiến ta phải nghe lời bà ta.
Mạnh Chiêu Tự thì sẽ theo sự sắp xếp của bà ta, tỏa sáng rực rỡ trong yến tiệc Trâm Hoa.
Đáng tiếc, bà ta đã đi sai một nước cờ.
Còn tam muội của ta, người được lợi trong kế hoạch của kế mẫu, từ đầu đến cuối nàng ta đều đóng vai trò giúp đỡ, đúng lúc đẩy sóng trợ gió, chia rẽ ly gián.
Nàng ta hẳn không ngờ, cuối cùng lại tự nhận lấy quả đắng.
Sáng hôm sau, phụ thân liền quyết định đưa Mạnh Chiêu Tự đến chùa Tĩnh Ninh để sám hối, tránh né tai tiếng.
Mạnh Chiêu Tự còn chưa xuất giá, đã viết thư thương nhớ nam tử, ồn ào đến nổi mọi người đều biết, bị đuổi khỏi yến tiệc Trâm Hoa, danh tiếng ở kinh thành giảm sút nghiêm trọng, giữ lại cũng chỉ có thể chịu đựng những lời bàn tán.
Trần thị dù có vạn phần không nỡ nhưng cũng không cách nào cho nàng ta một con đường sống.
Lúc này rời khỏi kinh thành, đối với Mạnh Chiêu Tự mà nói là một chuyện tốt.
Thế nhân hay quên, chỉ ba năm năm năm là sẽ quên hết những chuyện này, đợi đến khi không còn ai nhắc đến nữa thì quay về là được.
Nhưng Mạnh Chiêu Tự sao có thể cam tâm được chứ?
Thế tử Vĩnh Ninh hầu sắp nghị thân rồi, cho nên nàng ta mới hết lòng hết dạ như vậy, nhất định phải nổi bật trong yến tiệc Trâm Hoa.
Mạnh gia là thương gia, cho dù có làm đến chức hoàng thương thì cũng cách xa những vương hầu quyền quý như trời với đất.
Nàng ta toan tính dùng một lần nổi danh để đổi lấy cơ hội gả vào phủ Vĩnh Ninh hầu, quả thực là mơ mộng hão huyền.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại của nàng ta lại càng chặt đứt cả tia si mê cuối cùng.
Nếu ở trong chùa ba năm, năm năm rồi mới quay về thì thế tử Vĩnh Ninh hầu hẳn đã cưới vợ sinh con từ lâu rồi.