TRANH DIÊN

Chương 1 - 2


Văn án

Phu quân ta tính khí thanh cao.

Khi bị tịch thu tài sản, có người khuyên mang vàng bạc châu báu đi theo, chàng từ chối, chỉ mang một chậu hoa cúc.

Nhà không có tiền , vì kế sinh nhai ta mở quán rượu, đêm đêm nghiên cứu cách kiếm tiền.

Còn phu quân ta lại bảo ta tính toán chi li, toàn thân hôi tanh, chỉ toàn mùi tiền bạc, không muốn chung phòng với ta.

Sau đó, ta suy kiệt, chế..t vì bệnh.

Hắn ta được phục chức, còn cưới cô chị gái cùng cha khác mẹ của ta thanh cao thoát tục như hoa cúc về làm vợ.

Ta tức giận, đập nắp quan tài và sống lại.

Lần này, ta không buôn bán, không kiếm tiền, ngày ngày chỉ gảy đàn làm thơ.

Chàng hỏi ta, ta thản nhiên cười nhạt: “Dù nhà chỉ có bốn bức tường, chúng ta cũng phải sống cho thật đàng hoàng”.

1.

「Tranh Diên, sao nàng lại so đo quá vậy?」 

Vừa mở mắt, ta đã nhìn thấy khuôn mặt của phu quân Tống Dục.

Hắn cau mày, khó chịu trách: “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít, sau này nàng không được nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.” 

Ta lập tức nhận ra rằng, ta đã trọng sinh.

Kiếp trước, Tống phủ bị tịch thu, ta và Tống Dục không có thu nhập, nên ta đã mở quán rượu này để kiếm sống.

Tên Vương công tử tự xưng là đồng học cùng thư viện với Tống Dục, thường đến uống rượu hàn huyên, chỉ gọi loại rượu ngon nhất, mở từng vò một. 

Lần nào cũng say khướt trở về, chưa lần nào trả tiền.

Ta thấy không đành lòng, nên lần sau hắn tới, ta đã ra ngăn lại, nói thẳng rằng chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, không thể cứ ký sổ như vậy.

Ai ngờ Tống Dục lại không vui.

Không những trách ta so đo tính toán trước mặt mọi người, hắn còn an ủi Vương công tử, nói rằng sau này hắn tới uống rượu thì không cần trả tiền.

Lúc đó, Vương công tử và một đám bạn của hắn nghe Tống Dục nói, đều rất tán thưởng.

Kẻ thì khen Tống công tử tuy sa cơ lỡ vận, nhưng vẫn hào sảng ung dung, đúng là bậc danh sĩ phong lưu.

Kẻ thì cùng Tống Dục ngâm thơ, rằng: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, thiên kim tán tận hoàn phục lai”.

Tống Dục mặc áo trắng, ung dung cùng họ nâng ly uống rượu, vẫn là công tử tiêu sái, uống rượu thoải mái như trước.

Hắn thậm chí còn bất mãn nhìn ta, nói: “Nàng lui vào bếp đi, nơi tao nhã như thế này không phải chốn nàng nên tới.”

2.

 

Phải nói rằng, xét về xuất thân, ta quả thực không xứng với Tống Dục.

 

Tổ tiên ba đời họ Tống làm quan, nếu không phải Tống phủ bị tịch thu, di nguyện lớn nhất trước khi mất của lão phu nhân Tống phủ là Tống Dục cưới vợ sinh con, thì một vị công tử con nhà quyền quý như hắn sẽ không lấy một thứ nữ như ta.

 

Nhưng trên thực tế, ta gả đến Tống phủ chưa được hưởng phúc của tổ tiên một ngày nào, mà tất cả đều là tại chịu khổ.

 

Tống gia vì tranh giành quyền lực mà bị liên lụy, bị cách chức tước, phải xuống làm thường dân.

 

Trước lúc bị tịch thu, có người tốt bụng tới báo tin, nói rằng gia sản trong phủ sau này có khi sẽ bị niêm phong hết, nên nhân lúc quan binh chưa tới, hãy đem vài món vàng bạc châu báu có giá trị chôn ở khu phần mộ tổ tiên, sau này, ít ra cũng có tiền phòng thân.

 

Nhưng Tống Dục không màng lấy một đồng bạc.

 

Vị công tử thanh cao này ung dung tự tại, cuối cùng chỉ mang theo một chậu hoa cúc mà mình tự tay trồng.

 

“Nguyện như hoa cúc này, thanh cao giản dị.”

 

 

Những ngày sau đó, Tống Dục thực sự rất thanh cao giản dị.

 

Hắn là một tài tử, dù hiện tại không còn chức quyền, nhưng vẫn có nhiều đại gia xin chữ và tranh của hắn.

 

Kết quả là hắn vẫn lạnh lùng: “Chữ và tranh là để gửi gắm tình thú thanh cao, những kẻ tầm thường ấy chỉ là đua đòi phong nhã, chẳng phải thực sự hiểu ta. Dù chúng dâng vàng vạn lạng, ta cũng không động bút cho chúng.”

 

Còn đối với những việc khác có thể kiếm tiền, hắn càng không thèm làm.

 

Mỗi ngày chỉ rượu chè thơ phú, nói mấy câu như: “Tư là phòng ốc sơ sài, duy ta đạo đức cao sang” .

 

Như vậy cũng thật sự làm cho một đám người sững sờ, nói rằng Tống công tử tuy nghèo khó, nhưng lại phóng khoáng.

 

Tống Dục phóng khoáng thì phóng khoáng, nhưng là thê tử của hắn, ta không thể chịu đói mà ch///ết.

 

Mặc dù ta là thứ nữ, nhưng vẫn có nhiều của hồi môn, nên ta đã lấy ra một phần, mở quán rượu này.

 

Lúc đó, để đối phó với người quản gia bắt ch///ết, để suy nghĩ xem làm sao để quán rượu có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, ta thường tính sổ đến tận đêm khuya.

 

Sự nỗ lực đó đã giúp cho việc buôn bán của quán rượu ngày càng phát đạt.

 

Nhưng Tống Dục không thèm cho ta sắc mặt tốt.

 

Hắn nói ta như thứ dân đen, đầy mình mùi tiền, hắn không muốn dính dáng, nên không muốn ngủ cùng ta.

 

Một thời gian, lời đồn trong ngoài “Thẩm Tranh Diên bị Tống công tử ghét bỏ” lan truyền khắp nơi, ta bị mọi người mỉa mai chế giễu.

 

“Tống công tử không coi trọng nàng cũng là chuyện bình thường, nàng mở quán rượu, xuất đầu lộ diện, giống như đàn bà thường dân trong chợ. Người thanh cao như Tống công tử chỉ chung tình với những người nữ tử thanh cao khác.”

 

“Ê, các ngươi đã nghe chưa, ban đầu Tống công tử thích chính là chị gái của Thẩm Tranh Diên, Thẩm Tâm Nguyệt…”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.