Trèo Cành Cao

Chương 4


12

Tất nhiên là để khiến cha ta kiêng dè, tiện thể duy trì cuộc sống giàu sang phú quý của ta.

Đương nhiên, ta không thể trả lời Cố Vân như vậy.

Ta rút khăn tay, làm ra vẻ đa sầu đa cảm, thở dài: “Cha ta tính tình không tốt, lúc nào cũng thích đánh ta. Ta nghĩ Tần gia là tướng môn, chắc chắn đánh lại được cha ta, gả vào đó sẽ không bị đánh nữa.”

Trong mắt Cố Vân hiện lên vẻ tức giận, trông có vẻ rất tin.

Thấy bộ dáng cùng chung mối thù của hắn, ta rất vui.

Chỉ vì hắn biết điều này, ta quyết định sau khi thừa kế gia sản sẽ bỏ tiền ra mua cho hắn một chức quan nhàn hạ.

Khi Phúc Đào đến dọn thức ăn, thấy vẻ mặt Cố Vân vẫn rất nghiêm trọng, không khỏi an ủi:

“Cố công tử, ngài cứ yên tâm, kẻ ác rồi sẽ phải chịu báo ứng.”

“Bây giờ bên ngoài đều đồn, tứ công tử của Từ gia đang làm loạn, đòi hủy hôn với biểu tiểu thư của Tần gia.”

Ta dừng đũa: “Chuyện tốt như vậy sao không nói với ta sớm hơn?”

Phúc Đào chớp mắt: “Đang định nói với người thì quan binh đến.”

Ngòi nổ đã chôn từ trước cuối cùng cũng phát nổ, ta vui mừng gắp thêm một miếng chân giò kho tàu.

Nửa tháng trôi qua, chuyện Trần Anh hủy hôn vốn đã lắng xuống, đột nhiên lại bùng nổ ở kinh thành.

Lần trước, Từ Tứ đã hết giận, không còn nhắc đến chuyện hủy hôn nữa.

Ai ngờ hôm qua không biết ai đã dán những bức thư qua lại đầy mập mờ giữa Trần Anh và Lộ Tự lên cổng lớn của Từ phủ.

Trực tiếp khiến Từ lão thái thái tức đến nỗi trợn mắt ngất đi. Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên làm chính là gửi thư hủy hôn đến phủ tướng quân.

Nghe tin này, ta thấy tinh thần sảng khoái, vỗ tay khen: “Bình thường Trần Anh luôn mắt cao hơn đầu, thích đắc tội với người khác, ta không ra tay thì cũng có người ra tay.”

“Chỉ là chiêu này thật độc ác.”

Cố Vân đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn ta: “Độc ác sao?”

“Độc ác.”

“Độc ác đến tinh diệu! Quá hợp ý ta!”

Có lẽ ta cười quá vui vẻ, Cố Vân cũng cười theo.

Nhân tâm trạng tốt, ta đề nghị: “Ngày mai là Tết nguyên tiêu, chúng ta đi du ngoạn trên thuyền hoa nhé?”

Cố Vân cong mắt: “Được.”

Hắn có diện mạo quá xinh đẹp, khi cười khiến ta hơi xao xuyến.

13

Đã vào giữa xuân.

Đám băng trên sông đã tan, người đi du ngoạn trên thuyền hoa cũng nhiều hơn.

Người đông như vậy, rất dễ gặp người quen.

Ví dụ như Trần Anh và Lộ Tự, hôm qua hai người này mới ở trên đầu sóng ngọn gió, hôm nay vẫn còn tâm trạng đi du ngoạn trên thuyền hoa.

Mặt mũi đúng là dày vô cùng.

Trần Anh cũng nhìn thấy ta trong đám đông, nàng ta ngẩng cao đầu đi tới. Nàng ta dùng cằm đánh giá Cố Vân một lượt, rồi liên tục lùi lại hai bước, dùng tay quạt mũi.

“Triệu Thanh Y, đây chính là tên nam nhân mà ngày đó đã yêu đương vụng trộm với ngươi sao?”

Nàng ta méo miệng “xì” một tiếng: “Ta còn tưởng là thần thánh phương nào? Hoá ra chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết xác.”

Ta không giận mà cười, có ý ám chỉ: “Sao có thể so sánh với biểu cô nương được, vị hôn phu của biểu cô nương chính là Trung Lang tướng oai phong lẫm liệt.”

Sắc mặt Trần Anh thay đổi đỏ trắng liên tục.

Bỗng nhiên nàng ta cười khẩy: “Ngươi vênh váo cái gì? Dù ta có bị hủy hôn, ta vẫn còn Lộ Tự. Đợi đến khi vài ngày nữa Lộ Tự thi đỗ trạng nguyên, sau này làm quan lớn, ta sẽ là cáo mệnh phu nhân.”

“Còn ngươi, đường đường là đích nữ của Hầu phủ lại đi tìm một tên nghèo hèn vô dụng. Ngươi còn chưa biết sao? Bây giờ biểu ca…”

Trần Anh mở miệng là khó dừng lại, nghe đến mức đầu ta đau như búa bổ.

Ta lười đôi co với kẻ ngu, kéo Cố Vân quay người bỏ đi.

Lúc nãy khi ta đối đầu với Trần Anh, không hiểu sao Cố Vân cứ liên tục nghịch trâm vàng trên đầu ta.

Lúc này kéo hắn đi, hắn vẫn vừa đi vừa nghịch.

Không biết dây thần kinh nào trong đầu hắn bị sai lệch.

Ta định mở miệng mắng hắn nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trần Anh từ phía sau.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vai nàng ta có một con mèo đen.

Trần Anh sợ đến luống cuống tay chân, hét lớn. Con mèo cũng bị hoảng sợ, trong lúc hoảng loạn đã cào Trần Anh mấy nhát.

Trên cần cổ trắng nõn của nàng ta lập tức xuất hiện mấy vết máu, còn dữ tợn hơn cả lần trước cào ta.

Lộ Tự nhanh mắt nhanh tay nhấc con mèo lên ném ra ngoài, bị Cố Vân nhanh chóng né người bắt lấy.

Ta quay đầu lại, thấy con mèo mà Cố Vân đang ôm, đang vươn tay vồ lấy đốm sáng phản chiếu trên vai hắn.

Ta đưa tay gạt gạt trâm vàng, đốm sáng phản chiếu lên tay áo của Cố Vân.

Vậy nên lúc nãy Cố Vân nghịch trâm cài tóc của ta, là để dẫn con mèo đến chỗ Trần Anh sao?

Ta ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt tinh nghịch của Cố Vân.

Trong lòng trào lên một dòng nước ấm, ta cũng không nhịn được mà cười.

Nụ cười này khiến Trần Anh tức điên lên.

“Triệu Thanh Y! Là ngươi làm đúng không? Ngươi…”

Nàng ta ôm cổ chỉ vào ta định mắng, đột nhiên nhìn chằm chằm vào phía sau ta, buông tay chỉ vào ta, làm ra vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, khẽ gọi: “Biểu ca.”

14

Ta theo tiếng nàng ta quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt của Tần Dịch.

“Thanh Y?”

Tần Dịch cũng rất kinh ngạc.

“Sao nàng lại ở đây?”

“Tên nam nhân này là ai?”

Ba câu hỏi liên tiếp như ba gậy đánh vào đầu, khiến đầu ta ong ong.

Mặc dù từ ngày ta quyết định lấy chồng đã dự đoán sẽ có ngày này nhưng nó cũng quá đột ngột.

Ta còn đang chuẩn bị lời nói thì vừa vặn chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào tay ta và Cố Vân nắm chặt lấy nhau, run giọng hỏi: “Không phải đã nói là đợi ta về sao?”

Ta sắp xếp lại lời nói định cãi lại nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện, sau lưng Tần Dịch cũng có một cô nương nũng nịu.

Chiếc váy trên người nàng ta xám xịt, búi tóc đơn giản không có lấy một chiếc trâm cài, đang e thẹn nắm lấy ngón tay út của Tần Dịch.

Hay cho một tên.

Đây là kiểu nửa cân hỏi tám lạng sao?

Ta chỉ vào cô nương mà hắn ta đang nắm tay hỏi: “Nàng ta là ai?”

Tần Dịch nhanh chóng rút tay đang bị nắm lấy ra, ấp úng mãi mà không nói nên lời.

Nhưng cô nương đó lại đỏ mặt bước lên hai bước, khom người chào ta: “Thiếp là Vân Hâm, hầu hạ bên cạnh tướng quân.”

Nếu như chuyện này xảy ra vào ba tháng trước, ta chắc chắn sẽ đau lòng vì con vịt đã chín mà còn bị chạy mất, ngay tại chỗ sẽ diễn một màn “Tần Dịch phụ bạc ta”, ít nhất cũng phải moi của hắn ta năm nghìn lượng vàng.

Nhưng bây giờ, ta vui mừng đến mức sắp khóc.

Sao hậu hoạn này lại hiểu chuyện như vậy, tự mình giải quyết rồi?

Tần Dịch kéo cô nương đó lại: “Thanh Y, nàng nghe ta giải thích, chuyện này nói ra hơi phức tạp.”

“Không cần giải thích.”

Ta ngắt lời hắn ta, nở một nụ cười giả tạo: “Thanh Y xin chúc mừng tướng quân tìm được giai nhân.”

Sau đó lại đẩy Cố Vân về phía trước: “Chưa giới thiệu với mọi người, đây là chàng rể mà ta đã chọn, Cố Vân, sau này còn mong tướng quân chiếu cố nhiều hơn.”

“Chàng rể?”

Tần Dịch kinh ngạc đến mức giọng nói cũng trở nên nhọn hơn vài phần, hai mắt trừng to như chuông đồng: “Sao nàng lại chọn rể? Không phải chúng ta đã nói rồi sao, đợi ta trở về sẽ thành thân với nàng mà?”

“Thanh Y, phải chăng nàng tức giận vì ta mang Vân Hâm về, cố tình tuỳ tiện kéo một tên ăn mày đến chọc tức ta?”

Ta thu lại nụ cười, trừng mắt lạnh lùng nhìn lại: “Ngươi nói ai là ăn mày?”

Trần Anh đứng bên cạnh xem kịch không nhịn được nữa, cười khẩy: “Biểu ca, huynh mới về nên còn chưa biết nhỉ? Đệ đệ của nàng ta đã mất, cha cũng sắp chết rồi, muốn chọn một chàng rể ở rể để chiếm đoạt gia sản.”

“Loại nữ nhân độc ác này cũng chỉ xứng đáng ở bên một tên ăn mày, canh giữ một mẫu ba sào đất mà sống cả đời.”

Lời nói của Trần Anh khiến máu ta càng sôi lên, ta đang xắn tay áo chuẩn bị tiến lên tát cho nàng ta hai cái thì bị người bên cạnh nắm lấy cánh tay.

Ta cố sức giãy giụa:

“Đừng cản ta, hôm nay ta chắc chắn phải trút cơn tức này.”

Cố Vân cười nhẹ lắc đầu: “Để ta.”

15

Lời vừa dứt, ta còn chưa kịp chứng kiến hắn có thể có thủ đoạn gì thì đã nghe thấy tiếng của Xuân Đào:

“Tiểu thư! Một đám người đánh trống khua chiêng đến phủ của chúng ta, nói là Cố công tử đã đỗ đầu bảng!”

Xuân Đào có giọng nói rất lớn, một tiếng hét này khiến cả nửa con phố đều nhìn lại.

Ta ngoáy ngoáy tai: “Ngươi nói ai? Ai đỗ đầu bảng?”

“Là Cố công tử, cô gia của chúng ta!”

Đầu óc ta nhất thời trống rỗng.

Trần Anh và Lộ Tự ồn ào không dứt, nói Xuân Đào bị mất trí, nói khoác lác không cần nháp.

Nhưng ta biết rõ, Xuân Đào sẽ không nói bừa.

Tiếng kèn và trống mơ hồ truyền đến.

Không lâu sau, ở góc phố xuất hiện một đội lính mặc áo đỏ, giơ cao biển hiệu đi về phía chúng ta.

Trần Anh phát ra một tiếng kinh hô: “Hôm nay đã công bố bảng vàng rồi sao? Lộ Tự, có phải những người này đến báo tin vui cho chàng phải không?”

Trong ánh mắt vừa mong chờ vừa kinh ngạc của Trần Anh, viên quan sai dẫn đầu dừng lại trước mặt Lộ Tự, sau đó quay người lại cúi chào Cố Vân:

“Chúc mừng Cố lão gia đỗ đầu bảng!”

Bốn phía lập tức trở nên náo nhiệt, những người đi đường tranh nhau tiến lên chúc mừng Cố Vân.

Ngoài vẻ mặt đen như đít nồi của Tần Dịch, còn có vẻ mặt không thể tin nổi của Trần Anh và vẻ mặt tái mét đầy hoảng loạn của Lộ Tự.

Ồ đúng rồi, còn có cả ta, trong lòng như có một luồng khí lạnh thổi qua.

Cố Vân đã đỗ đầu bảng.

Nếu như vài ngày sau trong kỳ thi đình, hắn cũng có thể giành được một trong ba vị trí đứng đầu thì sau này hắn sẽ có thể thăng quan tiến chức, một đường thẳng tiến.

Những người đỗ đầu bảng trong những năm trước, người nào mà không bị các gia tộc lớn ở kinh thành tranh giành đến mức vỡ đầu, làm sao có thể bị một Hầu phủ đã sa sút như chúng ta có thể với tới.

Chàng rể sắp đến tay của ta, e rằng sắp bay mất rồi.

Chàng rể bay mất, vậy chẳng phải gia sản của Hầu phủ cũng sẽ bay đến tay tứ thúc sao?

Không được.

Ta phải nhanh chóng quay về, cho lão gia tử uống thêm vài củ nhân sâm.

Ít nhất cũng phải để ông sống đến khi ta bắt được một chàng rể khác về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.