8.
Sau khi ta bảo đích mẫu đi thăm Triệu Nhạc Dư, Triệu Nhạc Dư cảm thấy ta ngoan ngoãn biết tôn ti, càng thêm tín nhiệm ta.
Hậu vị bỏ trống, đích tỷ là người có thâm niên nhất, phân vị cao nhất, tạm thời đảm nhiệm quản lí lục cung.
Nàng có chút lo lắng, không biết bệ hạ vì sao lại chậm chạp không chịu trực tiếp phong nàng làm hậu, ta luôn luôn nhẹ nhàng an ủi nàng, bệ hạ kiêng kị thế lực Đại tướng quân, chắc chắn sẽ không phế hậu sau đó lại lập tức lập hậu.
Nhưng ta biết, Hoàng thượng nếu thật muốn lập hậu, ai cũng không ngăn được hắn.
Hắn là con chó chỉ bị lễ nghi rườm rà của Nho gia khóa lại, mặt ngoài thì ra vẻ như có nhiều bất đắc dĩ, nhưng thực ra nội tâm lại âm lãnh ích kỷ.
Ví dụ như, hắn chán ghét Hoàng hậu, lại không muốn mang tiếng ác, liền hạ thuốc điên cho nàng, khiến nàng làm sai chuyện.
Mưu đồ này, mưu kế này quả thực giống như sói đội lốt cừu, nho nhã lễ độ, nhưng sau khi ra lệnh một tiếng, liền há to miệng cắn xé con mồi, lộ ra thú tính.
Mị dược trên móng tay của ta, dược hiệu kéo dài, câu người nhập hồn, dần dà Hoàng Thượng càng thích đi đến hậu cung, ngay cả số lần đến cung của đích tỷ cũng nhiều hơn.
Đích tỷ đương nhiên rất vui, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Mà đối với nàng mà nói, vui càng thêm vui chính là ta vẫn không có mang thai, nàng càng thêm tin tưởng ta chỉ là cầu nối cho nàng và bệ hạ.
Ta nói cho nàng biết, mấy năm nay chiến sự không ngừng, lòng quân căng thẳng, Hoàng thượng rất lo lắng về chi phí. Nếu như không giải quyết xong việc này, chỉ sợ Hoàng thượng không thể an tâm đến hậu cung.
Đích tỷ vội vàng hỏi: “Có cách nào phân ưu giúp chàng không?”
Ta nói với nàng: “Nương nương, người hiện giờ đang đứng đầu lục cung, nên lấy mình làm gương, giảm bớt chi tiêu.”
“Được.”
Ngày đó, nàng liền tuyên bố giảm bớt lệ ngân của các thái giám cung nữ trong cung, lệ ngân giảm một nửa, cũng dẫn đầu ăn chay mặc giản, ngay cả ăn mặc của mấy vị lão thái phi cũng tiết kiệm lại.
Hoàng đế nghe nói hành động này, quả nhiên long nhan cực kỳ vui mừng, ngày đó liền đến Trường Thu cung.
Ngày hôm sau gặp ta, đích tỷ nở nụ cười: “Mỗi người chỉ tổn thất hơn mười lượng bạc, đã giúp bệ hạ phân ưu, quả thật đáng giá.”
Ta mỉm cười không nói. Nàng không biết, hành động này của mình đã sớm làm cho hạ nhân trong cung không hài lòng với nàng.
Mà ta, tuy rằng ngoài mặt nghênh hợp tâm ý cùng nàng, cắt xén bổng lộc của hạ nhân trong cung, nhưng phía sau lại lén lút bổ sung lại phần bị cắt xén cho các nàng.
Ở hậu cung lòng người tán loạn, trong điện của ta lại rất bình yên.
Nhưng đích tỷ cũng không phải là không có phiền não, ví dụ như hiện giờ người mới vào cung phong phú, mỗi người đều có một nét riêng.
Đích tỷ trong lòng tức giận, nhưng lại không thể nói rõ. Bởi vì, nàng tự xưng từ trước đến nay rất khinh thường làm chuyện tranh sủng.
Chỉ có thể mượn quốc sự làm trọng, chớ ham mê sắc đẹp để khuyên nhủ Hoàng Thượng.
Hoàng thượng phiền lòng, dần dần không nhìn nàng nữa. Đích tỷ buồn bực, loại buồn bực này thể hiện ở việc thỉnh an mỗi ngày.
Trong một lần thỉnh an, nàng nhìn chằm chằm búi tóc của mỹ nhân mới vào cung, thản nhiên nói: “Huệ mỹ nhân trên đầu chính là kiểu dáng tường phượng lắc lư? Ngươi chỉ là mỹ nhân, đây là vượt quá khuôn phép.”
Huệ mỹ nhân lại không sợ trời không sợ đất, nũng nịu oán hận: “Thục phi nương nương, nghe nói người lúc trước gặp Hoàng thượng, luôn thích nói chút chuyện một đời một kiếp một đôi, khi đó Hoàng hậu còn chưa bị phế đúng chứ? Một đôi cũng nên là Đế hậu mới đúng. Như thế nào mà hôm nay người lại cảm thấy người khác vượt quá khuôn phép?”
Đích tỷ thay đổi sắc mặt. Nàng còn không biết, lần đó cắt xén chi tiêu, chỉ có nàng không coi cảm nhận của hạ nhân ra gì.
Vì thế hạ nhân trong cung nàng đã sớm đổi chủ, nói mọi chuyện của nàng cho các chủ tử khác nghe, lai lịch của nàng, sơ hở của nàng giống như là lọt khỏi sàng, bay đầy vào tai tất cả phi tần trong cả hậu cung.
Nàng chỉ biết yêu, ân sủng cũng không nhiều, lại không biết xử lý chuyện hậu cung như thế nào. Trong lúc nhất thời, mọi người trong lục cung không ai phục nàng.
Tất cả bọn họ đều quan sát Huệ Mỹ Nhân công khai tranh luận, không ai đứng ra hòa giải.
Đích tỷ mấp máy miệng, A Doanh đứng ra: “Thục phi nương nương vốn là thanh mai trúc mã với bệ hạ, đáng ra là chính thê. Chỉ là trước khi đăng cơ, nương nương tự xin nhường chỗ, lúc này mới phong làm Thục phi, mà không phải Hoàng hậu. Huệ mỹ nhân, ngươif cùng bệ hạ có bao nhiêu tình cảm? Cũng dám nói chuyện với nương nương như vậy?”
Huệ Mỹ Nhân cười khẽ: “Ngươi chỉ là một nô tỳ cũng dám nói chủ tử như thế, vậy ta có cái gì mà không dám.”
Nàng khom người hành lễ: “Thứ cho thần thiếp mạo phạm, Thục phi nương nương, hôm qua thái y tới báo thần thiếp đã mang thai, cho nên tính tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy, chống đối nô tỳ của người vài câu, mong người tha thứ.”
Lông mi đích tỷ khẽ run, gật đầu: “Được.”
Nàng vừa hồi cung liền ném tách trà xuống đất, ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch. A Doanh đi cùng chủ tử, thấp giọng nhục mạ Huệ Mỹ Nhân.
Đích tỷ cuối cùng nói: “Hắn không nên đối xử với ta như thế. Lúc trước là ta nhường lại ngôi vị Hoàng hậu, ta cái gì cũng không cầu, ta chỉ cầu chân tâm của hắn. Nhưng hôm nay lời thề hắn hứa lúc thiếu niên đều đã quên mất, lại làm cho ta vô duyên vô cớ bị một thị thiếp xuất thân đê tiện cười nhạo.”
Nàng cười khẽ: “A, hắn đã lâu không đến thăm ta. Ta muốn quyền lực quản lý hậu cung này còn có ích lợi gì? Đều là chuyện xấu mà thôi, chung quy là không chiếm được…… Thiếu niên lang.”
Nàng không muốn, nhưng ta muốn. Ta nói với đích tỷ: “Nương nương, thân thể người quan trọng hơn, đừng để những chuyện vụn vặt này làm cho thân thể tức giận, thần thiếp nguyện ý thay người chia sẻ những chuyện phiền lòng này.”
Đích tỷ nhìn ta, gật đầu. Một lát sau, lại sờ sờ mặt ta. Sắc mặt khó coi: “Mấy ngày nay ngươi càng ngày càng đẹp ra. Hoàng thượng dường như cũng thường xuyên đến cung của ngươi.”
Ta lập tức giơ ngón tay lên trời: “Thần thiếp thề, nếu thần thiếp làm chuyện quyến rũ bệ hạ, tội không tha, thiên lý không tha.”
Nàng nhìn ta, gật gật đầu, yên tâm nhắm mắt lại.
“Ngươi đã dám thề độc, vậy thì là thật rồi.”
Ta nắm Phượng Ấn nàng đưa cho ta, trong lòng nhàn nhạt cười nhạo.
Ta là một kẻ ác không sợ trời phạt, chỉ một lời thề độc mà thôi, cho dù tích khẩu nghiệp, gặp báo ứng thì đã sao.
Ta còn sợ cái này sao?
9.
Từ đó ta trở thành người quản lý lục cung. Nên thưởng sẽ thưởng, nên phạt sẽ phạt. Cung nữ thái giám khi dễ ta, một người ta cũng không tha.
Khi ta còn là một mỹ nhân, ai trợ giúp cho ta dù chỉ một chút, ta cũng sẽ thật tâm báo đáp.
Ta sàng lọc ra một nhóm cung nữ thái giám trung thành với ta, đồng thời chia sẻ bí quyết tranh sủng cho các phi tần khác, không hề giấu diếm.
Có phi tần nửa tin nửa ngờ thử nghiệm, quả nhiên khiến long nhan cực kỳ vui mừng. Lúc này, nhân duyên của ta ở trong cung tốt hơn rất nhiều.
Mà tác phong làm việc của bệ hạ cũng càng ngày càng tuỳ tiện, hắn lưu luyến ở hậu cung mấy ngày, nhiều lần còn quên thượng triều buổi sáng.
Có một lần ta hầu hạ hắn dùng bữa sáng, thấy đáy mắt hắn phiếm thanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đây là biểu hiện của chứng nghiện mị dược.
Sớm có thái y ngay thẳng, nói thẳng với bệ hạ không thể ham mê nhục dục quá độ, bên trong đã trống rỗng.
Thế nhưng, Hoàng đế mải đắm chìm trong tiếng khen ngợi của ta cùng các phi tần khác nên đã không nghe lọt những lời này.
Hắn nghe xong giận dữ, phạt nặng vị thái y kia. Hành động này truyền tới tiền triều, ngược lại khiến một đám thần tử khơi dậy lòng bất mãn, có vài thần tử nguyện vọng cả đời chính là làm trực thần, hận không thể đâm đầu vào cột chết, để lưu lại tiếng tốt trong sử sách.
Quan văn thì khuyên can Hoàng đế, sử dụng từ ngữ cay độc lại mờ ám. Hoàng thượng xem xong tấu chương, tức đến tay cũng run rẩy.
Mà ta lại luôn dịu dàng ở bên cạnh hắn. Hoàng thượng lẩm bẩm nói: “Người bên ngoài đều tới chỉ trích trẫm, muốn trẫm lấy giang sơn, lấy đại cục làm trọng, không ai lo lắng cho cảm nhận của trẫm, không ai lo lắng trẫm bị buộc phải lập người đàn bà chanh chua kia làm hậu, thậm chí không ai lo lắng trẫm có muốn ngôi vị Hoàng đế này hay không.”
Ta ôn nhu ôm lấy hắn, cười khẽ: “Hoàng thượng, ở chỗ thần thiếp người không cần nghĩ đến những chuyện không vui này. Nhân sinh ngắn ngủi, nên tận hưởng niềm vui trước mắt. Thần thiếp đề nghị, đầu tháng sau tổ chức một cuộc tuyển tú. Hậu cung hiện giờ không tính là đông đúc, con nối dõi cũng không nhiều, nên đưa thêm những muội muội mới vào.”
Hoàng thượng ôm lấy ta, tâm trí rối loạn của hắn sau khi ngửi được mùi thơm trên người ta đã vững vàng trở lại.
“Trẫm đồng ý.”
Ta cười. Hắn lúc còn trẻ là một vương gia nhàn tản, trời xui đất khiến phải làm Hoàng đế.
Bản tính của hắn cũng giống như đích tỷ của ta, luôn cảm thấy mình bị ép đến hưởng phúc, cho nên hưởng phúc xong lại không muốn chịu khổ cực.
Bọn họ ra vẻ cao cao tại thượng, chỉ có thể thấy cảm xúc hỉ nộ bi hoan của bản thân mình, thần dân bách tính cũng chỉ là tượng đất thần phục dưới chân với bọn họ, không cho phép bất cứ ai được có cảm xúc riêng.
Hắn bởi vì bất mãn thần tử khuyên hắn tiết chế mà không vui. Cũng không biết, cái giá phải trả cho sự không vui của hắn, đó là tấu chương tích góp từng tí một trên công văn bị gác lại hồi lâu, thế cho nên việc cứu trợ thiên tai bị trì hoãn, án oan không thể lật lại.
Hoàng thượng không phải là người ngu xuẩn, tâm tư của hắn thậm chí còn tinh tế hơn cả ta, nhưng hắn là một người hờ hững.
Hắn có thể vì danh chính ngôn thuận mà phế hậu, hao tổn tâm tư, bắt mọi người ở hậu cung làm quân cờ của mình.
Cũng sẽ không vì lê dân bách tính không liên quan đến mình mà có thêm một chút phân tâm.
Ta biết nguyên do trong đó, một phần rất lớn là bởi vì mị dược kia đã thẩm thấu vào xương tuỷ, làm cho hắn nghiện, một khi ngưng thuốc hắn sẽ nóng nảy, khát khao, thèm muốn.
Nhưng ta cũng biết bản chất của hắn là như thế, ta chẳng qua chỉ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Bệ hạ tùy ý bừa bãi, đối xử với ta như một con mèo nhà. Hắn chỉ nghĩ tới, mèo nhà sẽ vì tranh sủng mà cắn xé lẫn nhau, chưa bao giờ nghĩ tới, hắn là quân thượng cao quý, cũng sẽ bị một sủng vật tính kế.
Ta trợ hứng cho hắn, mặc hắn chơi đùa. Mượn quyền lợi chấp chưởng phượng ấn, thay hắn thu thập đủ loại mỹ nhân.
Ta rất hiểu tính tình của hắn. Vì thể diện, hắn sẽ không tự mình chủ động đề cập đến vấn đề này, hắn cần người bên ngoài khéo léo khuyên nhủ, rồi giả vờ miễn cưỡng sa vào khoái lạc.
Nhưng hắn không biết rằng những gì ta làm không phải chỉ để nịnh hót. Những nữ tử kia trên móng tay đều bôi mị dược, ngay cả hương liệu trong điện cũng là giúp trợ hứng.
Hắn hít Ôn Nhu Hương càng lâu, cơn nghiện lại càng nặng, lại càng không thể tự kiềm chế.
Mà mâu thuẫn giữa hắn và đích tỷ cũng càng lúc càng lớn. Mạng của hắn cũng càng ngày càng ngắn.