Triệu Hồi Ác Ma

Chương 3


6.

Trước khi thi tốt nghiệp trung học, Tiểu Vương chuẩn bị xóa sạch lịch sử đen, bao gồm các bài đăng về truyện tranh trên Baidu và các đạo cụ ma thuật đen kỳ lạ khác nhau.

Ác ma: “Còn muốn đống xương vụn này không?”

Tiểu Vương: “Ném nó đi!”

Ác ma: “Vậy còn cây thánh giá này?”

Tiểu Vương: “Ném đi, vứt đi!”

Ác ma: “Lọ chứa máu này thì sao?”

Tiểu Vương: “Ném ném ném ném ném!”

Ác ma: “Hình như năm đó ngươi dùng thứ này triệu hồi chủ nhân của ngươi ra.”

Tiểu Vương liếc mắt một cái, cầm lấy lọ máu, ném vào ngăn kéo dưới cùng.

Ác ma: “Ngày mai đi thi, nhớ làm cho tốt. Thi xong còn phải nhất thống thiên hạ.”

“Nhất thống thiên hạ” bốn chữ này thật đáng xấu hổ, khiến Tiểu Vương run rẩy, nhớ lại quãng thời gian đã qua của mình.

Ác ma đắc ý cười to, làm cho cậu bữa bít tết Wellington để đi thi, còn đưa đến cửa trường thi: “Hãy vì chủ nhân của ngươi mà lập công!”

Nhưng Tiểu Vương thi xong về nhà, trên đường lại xảy ra chuyện.

Chiếc xe buýt cậu ấy ngồi đã gặp tai nạn giao thông, cháy thành một quả cầu lửa.

Lúc đụng xe, Tiểu Vương liền ngất đi, một hơi mê man năm sáu ngày, cho nên cũng không biết chuyện này ầm ĩ bao nhiêu.

Người sống sót duy nhất trong xe chính là Tiểu Vương, lúc được cứu ra thì toàn thân đầy máu, đưa vào bệnh viện, kỳ tích xuất hiện, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại.

Các phóng viên đều chạy đến nhà họ Vương để phỏng vấn: “Xin hỏi làm thế nào cậu sống sót sau vụ cháy?”

Tiểu Vương: “À, chắc là vì tôi đã bán linh hồn cho ác ma.”

Phóng viên cúi đầu viết: Trạng thái tinh thần của người sống sót không ổn định, dù sao gặp phải sự cố lớn như vậy…

Tiểu Vương đuổi phóng viên đi. Cậu nằm viện một tuần, trong nhà không có gì thay đổi. Ngoại trừ ác ma đã biến mất.

Sau khi cậu tỉnh lại, đã không còn nhìn thấy ác ma kia nữa.

Cha mẹ chờ sau khi cậu bình phục liền trở về làm việc. Trong nhà không ai nấu cơm, Tiểu Vương mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong đầy rau xanh. Đến giờ cơm tối, cũng không ai gõ nồi thúc giục cậu ăn rau, vô cùng yên tĩnh.

Cứ để như vậy đi…

Cậu bắt đầu có chút không quen, nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều có người ở bên tai lải nhải, nói cái này nói cái kia, đột nhiên không còn, thật sự rất cô đơn.

Tiểu Vương đến phòng ngủ, từ trong ngăn kéo lấy lọ máu kia ra, lại dựa vào trí nhớ, thật vất vả từ Baidu tìm được một tấm ảnh chụp phương pháp triệu hồi ác ma.

Lăn qua lăn lại cả đêm, hơn nửa đêm, một bóng dáng xuất hiện trong bóng tối. Kết quả không phải là ác ma ban đầu, mà là một em gái ác ma mặc quần áo bằng kim loại.

Em gái ác ma: “Ồ, hình như anh có chút quen mắt, giống như một khách hàng của đồng nghiệp tôi?”

Tiểu Vương hỏi cô có biết ác ma của mình đi đâu không, chính là một người luôn mặc tạp dề phối âu phục, thích rau xanh, cạo lông chó ba đầu địa ngục làm quần mùa thu.

Cậu không quá ôm hy vọng, bởi vì khả năng ác ma ở địa ngục hẳn đều có dáng vẻ như thế, rất khó tìm được.

Không nghĩ tới em gái ác ma lập tức gật đầu: “Biết nha! Chính là người tháng trước vì phạm luật nghiêm trọng mà bị xử phạt.”

Tiểu Vương: “Hả? Cô chắc chắn như vậy?”

Em gái: “Bởi vì toàn bộ địa ngục chỉ có anh ta biết nấu cơm chăm sóc cho khách hàng, mua rau và làm quần mùa thu.”

Tiểu Vương: “Chờ một chút? Vậy những người khác bồi dưỡng khách hàng thống nhất thiên hạ như thế nào?”

Em gái liếc mắt: “Đã là niên đại nào rồi mà còn thống nhất thiên hạ. Nếu khách hàng là phế vật, trực tiếp ăn linh hồn rồi đi.”

Tiểu Vương chợt toát mồ hôi lạnh, nếu nói như vậy, mấy năm trước chính mình nếu không gặp ác ma kia thì đã sớm bị ăn mất linh hồn?

Tiểu Vương: “Vậy anh ta đã xảy ra chuyện gì? Bị xử phạt sao? Bao lâu thì có thể trở về?”

Em gái buông tay: “Đừng nghĩ nữa, vi phạm nghiêm trọng, trực tiếp nhốt vào lò luyện ngục bầm xương thành tro.”

Em gái: “Hình như là vì cứu anh đấy. Anh ta dùng thuật phục sinh trên người khách hàng, ngày hôm sau đã bị bắt.”

7.

Tiểu Vương ngơ ngác nghe xong. Cậu rốt cục biết ác ma vì sao biến mất, cũng biết ác ma sẽ không trở về được.

Em gái ác ma nói: “Dù sao anh ta đã tan thành mây khói, linh hồn của anh cũng không có chủ, không bằng tôi làm chủ nhân mới của anh?”

Tiểu Vương: “Cô có thể đưa anh ấy về không?”

Em gái: “Chuyện xa vời.”

Tiểu Vương: “Tôi đem linh hồn của mình bán cho cô thì thế nào?”

Em gái ác ma: “Anh cảm thấy linh hồn con người rất đáng giá sao?”

Tiểu Vương cúi đầu nhìn lọ máu, lúc ấy cậu vì muốn triệu hồi ác ma mà đâm ngón tay, đau muốn chết.

Đúng lúc này, em gái ác ma chợt chói tai một tiếng: “Ối, ối, ối, Hoàng đế trong bóng tối!”

Trong góc phòng ngủ của Tiểu Vương chất một đống lớn truyện tranh ở thời kỳ nổi loạn vẫn chưa kịp vứt đi, em gái ác ma hai mắt tỏa sáng, cầm lên quyển trên cùng.

Cô gái trang điểm mắt màu khói đang cầm quyển sách có tên “Hoàng đế trong bóng tối, người thì thầm trong gió đêm, chúa tể của những linh hồn sống dậy từ máu tươi”.

Vừa nhìn quyển sách này, Tiểu Vương cả người tóc gáy đều dựng đứng lên: “Mau ném đi!”

Em gái ôm chặt quyển sách chứa đầy ký ức xấu hổ của cậu: “Không, đây là quyển sách duy nhất mà Chúa tể bóng tối từng xuất bản!”

Em gái ác ma: “Sách này của anh à? Anh không cần nữa sao? Anh không cần có thể cho tôi được không? Tôi sẽ nghĩ cách đưa chủ nhân của anh trở về.”

Tiểu Vương lập tức dừng lại: “Cô nói gì?”

Em gái ác ma: “Ui trời, anh đừng quan tâm, có cho hay không?”

Tiểu Vương: “Cho, toàn bộ sách đều cho cô!”

Em gái ác ma ôm đống truyện kia, mặt màu vui vẻ mà đi.

Nhưng ác ma vẫn chưa trở lại.

Tiểu Vương nhận được thư thông báo trúng tuyển vào Đại học. Người trong nhà đốt pháo ba ngày ba đêm, tất cả họ hàng đều thay nhau tới hỏi: “Tiểu Vương à, con thật không chịu thua kém, làm sao thi đậu Bắc X được hay thế?”

Tiểu Vương: “Đem linh hồn bán cho ác quỷ…”

Thân thích trìu mến vỗ vỗ vai cậu: “Không muốn nói thì không ai ép con nói đâu.”

Tiểu Vương một mình trở về phòng, buồn bực nằm xuống, trong lòng khổ sở. Cậu ngủ thẳng đến hơn nửa đêm, đột nhiên nghe thấy có cái gì đang gõ cửa sổ.

Cậu vội vàng vọt tới cửa sổ, vừa nhìn, không thấy gì cả.

Một lát sau lại có cái gì gõ cửa sổ. Kết quả mở cửa sổ, vẫn không thấy gì.

Đang muốn đóng cửa sổ, Tiểu Vương nghe thấy một thanh âm rất nhẹ nói: “Không được đóng, không được đóng!”

Có một thứ giống như quạ đen từ cửa sổ bay vào. Tiểu Vương vừa nhìn, là ác ma!

Ác ma xoa xoa cục u trên đầu, thu hồi cánh quạ đen, ngồi ở trên vai cậu: “Vừa rồi ngươi mở cửa sổ thì đẩy ta rơi xuống, có phải cố ý?”

Tiểu Vương: “Sao anh lại nhỏ như vậy?”

Ác ma hiện tại chỉ lớn bằng nắm tay, sau lưng có hai cánh lông gà đen tung tăng, đặc biệt giống quạ đen.

Ác ma nhảy đến bàn học của cậu, thở phì phò cắn một cái để xé mở cây xúc xích cay của Tiểu Vương: “Ta đã hóa thành tro bụi, lại bị đồng nghiệp nhặt về hồi sinh, sao không nhỏ cho được?”

Ác ma lúc này ôm cây xúc xích gần bằng mình, ăn đến mặt mũi đều là xúc xích, kéo tay áo Tiểu Vương qua lau mặt: “Trong thời gian ta vắng mặt, ngươi có ăn rau không? Mỗi ngày có học chữ không? Có tập thể dục và chạy đường dài không?”

Tiểu Vương rút cây xúc xích đi: “Nếu còn chọc tức tôi thì sẽ không có thịt để ăn.”

Ác ma ôm xúc xích không buông tay: “Phản rồi, phản rồi!”

Tiểu Vương cười lạnh: “Hiện tại, mỗi ngày ăn rau hay ăn thịt là do lão tử quyết định.”

Ác ma tức giận đến rụng lông: “Mặc kệ, ta muốn ăn thịt, vừa mới sống lại, đói muốn chết…”

Tiểu Vương ở trước mặt hắn, ăn một miếng xúc xích.

Ác ma tức giận đến hốc mắt đỏ lên, nhưng vì pháp thuật cùng kích thước đều nhỏ lại nên không hề có lực đánh trả.

Tiểu Vương: “Chỉ có rau xanh cho anh ăn.”

Ác ma: “Nhịn! Không khóc.”

Tiểu Vương: “Không có thịt.”

Ác ma: “Hức…”

Tiểu Vương: “Cũng không có phần của anh.”

Ác ma ngồi xuống và khóc. Mấy bộ xương nhỏ cùng với một đám mây đen nho nhỏ bay loạn quanh hắn.

Một cây xúc xích nhỏ đưa tới trước mặt hắn.

Tiểu Vương: “Được rồi được rồi, đùa anh thôi, nào, ăn thịt đi.”

“Và… mừng anh trở về!”

-HẾT-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.