Trúc mã môn đăng hộ đối của tôi yêu tiểu bạch hoa* sống ở khu ổ chuột.
*(thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng …)
Để cưới cô ấy, hắn chịu áp lực của mọi người trong gia tộc giải trừ hôn ước với tôi
Quá đau lòng nên tôi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Khi trở về nước, hắn và Lâm Yên Tri đã kết hôn được gần hai năm.
Còn tôi cũng đã sớm buông bỏ tất cả rồi
Nhưng trong bữa tiệc chào đón tôi, Trì Nghiễn Châu, người năm đó vì muốn ở bên Lâm Yên Tri mà đã phản kháng cả thế giới, lại mang thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chán ghét nhìn người hắn vất vả khổ sở mới cưới về được, giọng điệu lạnh lùng nói: “Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Tại sao phải ra ngoài để mất mặt xấu hổ chứ?”
1
Lúc tôi về nước, bạn bè chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc chào đón long trọng.
Trì Nghiễn Châu cũng tới.
Bảy năm trước, hắn vì Lâm Yên Tri mà cố ý giải trừ hôn ước với người môn đăng hộ đối là tôi, hơn nữa, còn ở trước mặt tất cả người lớn trong nhà, nói rằng: Nếu như hắn không cưới được Lâm Yên Tri, thì thà hắn cưới một con chó, cũng sẽ không cưới tôi.
Lời nói sỉ nhục người khác như vậy, xem như không quan tâm đến tình nghĩa nhiều năm nay giữa hai nhà.
Hôm đó, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi, khóc trước mặt bố mẹ suốt một tiếng đồng hồ, cầu xin họ đồng ý hủy bỏ hôn ước.
Tôi nói tôi không cần Trì Nghiễn Châu, tôi không muốn lấy hắn.
Bố mẹ tôi đau lòng nhìn tôi, cuối cùng cũng đả thông tư tưởng, đi tìm bố mẹ Trì Nghiễn Châu đóng cửa nói chuyện một giờ.
Kết quả cuối cùng là: Không phải Trì Nghiễn Châu không cần tôi, mà là nhà họ Kinh chúng tôi không muốn gả con gái.
Náo loạn đến nước này, hôn ước không tính, quan hệ hai nhà chúng tôi tuy rằng không đến mức cự tuyệt cả đời không qua lại với nhau, nhưng cũng dần dần xa cách.
Sau đó tôi sang Paris du học cho đến hôm nay.
Tôi nhìn Trì Nghiễn Châu, so sánh với bảy năm trước, hắn trở nên cao lớn trầm ổn hơn rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn chưa đựng sự lạnh lùng rụt rè, con ngươi đen nhánh kiên định nhìn tôi.
Không ai nói cho tôi biết Trì Nghiễn Châu sẽ đến, tôi quay đầu nhìn người bạn nối khố là chủ trì bữa tiệc hôm nay.
Tống Tống vội vàng phủi sạch quan hệ, giải thích: “Không phải tôi mời đâu Vãn Mặc, không biết Tổng Giám đốc Trì nghe được ở đâu tin cậu trở về, chủ động nói muốn thay tôi sắp xếp một bữa tiệc chào đón cậu.”
Nói xong lại chột dạ giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: “Không liên quan đến tôi.”
Tôi không nói gì, nhưng Trì Nghiễn Châu thì cười rộ lên, giọng điệu ôn hòa, vẫn là dáng vẻ mỗi lần đến nhà đón tôi đi học trước kia: “Vãn Mặc, đã nhiều năm rồi, trước kia tuổi còn trẻ, làm việc không có kế hoạch, làm tổn thương em, cho nên hôm nay tôi mặt dày làm chủ, muốn nói lời xin lỗi với em.”
Dừng một chút, hắn nhìn vào mắt tôi tiếp tục nói: “Chuyện cũ em vẫn còn canh cánh trong lòng sao?”
Xem xem, nếu tôi nói tôi còn canh cánh trong lòng, thì lại có vẻ tôi tính toán chi li quá, không buông bỏ hắn được.
Cho nên tôi ngẩng đầu hào phóng cười rạng rỡ với hắn: “Anh cũng nói là chuyện cũ rồi mà.”
Mọi người dù sao cũng ở trong một vòng luẩn quẩn, hơn nữa quả thật cũng đã qua lâu rồi, hiện giờ hắn đối với tôi mà nói chẳng chẳng là cái thá gì cả.
Cho nên tôi nở nụ cười xóa đi thù hận, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Tôi bưng rượu lên, cười nhẹ nhàng: “Nghe Tống Tống nói hơn một năm trước anh và Lâm Yên Tri đã kết hôn, còn chưa chúc mừng anh, ly này kính anh nhé.”
Sắc mặt hắn nhàn nhạt, theo lý thì lẽ ra cưới được cô vợ đúng ý nguyện của mình, cho dù tính tình vốn lạnh lùng, cũng không nên có dáng vẻ thờ ơ này.
Tôi còn chưa kịp buồn bực, hắn liền bưng rượu lên uống.
Không giống như được chúc phúc, mà lại giống như uống rượu giải sầu.
Nhưng mà tôi cũng mặc kệ.
Bạn cũ gặp nhau, đương nhiên là hàn huyên không ngừng, tôi là nhân vật chính hôm nay, mọi người cũng cổ vũ, đề tài đều xoay quanh tôi.
Có người hỏi tôi có bao nhiêu bạn trai ở Pháp.
Có người nhắc đến triển lãm nghệ thuật trong chuyến lưu diễn toàn cầu của tôi.
Còn có người như thật như giả oán giận tôi: “Thật là, Vãn Mặc, cậu ưu tú như vậy làm gì, triển lãm tranh cậu mở một tìm một vé cũng khó, lại mở nhiều phòng tranh trên thế giới như vậy, ông cụ nhà tôi cả ngày chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo tôi phải học tập cậu, không nên cả ngày chỉ biết theo đuổi idol, đi dạo phố mua túi xách và đua xe.”
Tôi cười rộ lên: “Hứng thú mà thôi.”
Trì Nghiễn Châu cứ mãi ở bên cạnh không nói một lời nở nụ cười: “Mấy năm nay không gặp, em thế mà lại học được tính khiêm tốn.”
Giọng điệu của hắn… nói như thế nào nhỉ, tự nhiên như bạn cũ, có chút thân thiết, giống như trước khi chúng tôi ầm ĩ chia tay, lúc hắn chưa vì Lâm Yên Tri mà dùng giọng điệu lạnh lùng chán ghét nói những lời làm tổn thương tôi, làm những chuyện tổn thương tôi.