1.
Năm tôi 5 tuổi, vào một đêm mưa, tôi đã ăn chiếc bánh nhỏ do Phương Tuyết – bạn thân của mẹ – đưa cho, rồi bất ngờ bị nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao.
Mẹ tôi hoảng hốt, hôm đó tài xế lại không có ở nhà. Bất chấp mưa lớn, mẹ tự lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Trên đoạn đường vắng nhất, một chiếc xe tải lớn đã đâm thẳng vào xe của chúng tôi, lật tung cả xe.
Hai người bước xuống từ chiếc xe tải – một nam, một nữ.
Người đàn ông là bố tôi, còn người phụ nữ chính là Phương Tuyết.
Phương Tuyết là bạn thân của mẹ tôi từ thời đại học. Sau khi ly hôn với chồng, bà ta nói rằng không có chỗ ở và xin mẹ tôi giúp đỡ. Vì thương hại, mẹ đã tốt bụng đón cả bà ta và con trai về ở cùng.
Khi đó, Phương Tuyết còn khóc lóc cảm ơn, nắm chặt tay mẹ tôi và nói: “Ngô Mạn, cậu là người tốt với tớ nhất trên thế giới này.”
Nhưng ngay lúc này, Phương Tuyết cúi người vào trong xe của chúng tôi, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bà ta lạnh lùng nói: “Ngô Mạn chết hẳn rồi.”
Bố tôi đứng cạnh, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Chết rồi cũng tốt… Cô ấy chết thì chúng ta mới có thể bên nhau…”
Phương Tuyết định lên tiếng đồng tình, nhưng đột nhiên bà ta kinh ngạc thốt lên: “Ơ, con bé kia không có trong xe!”
Bố tôi sững sờ, cả hai nhìn qua cửa kính, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tôi đâu.
Cách đó chỉ vài bước chân, trong bụi cây, tôi cố gắng bịt chặt miệng mình, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mẹ tôi, với hơi thở cuối cùng, đã đẩy tôi qua cửa sổ vỡ, thì thầm: “Kiều Kiều, chạy đi.”
Tiếng bố tôi vang lên giữa tiếng mưa rơi ầm ĩ: “Con bé còn nhỏ, hay là tha cho nó?”
Phương Tuyết nghiêm giọng: “Không được! Phải nhổ cỏ tận gốc! Con bé 5 tuổi, nó hiểu hết mọi chuyện rồi. Anh định để nó tố cáo chúng ta à?”
“Đuổi theo đi, con bé đang ốm, không chạy xa được đâu.”
Ánh đèn pin loé sáng phía sau, tôi cố gắng bò về phía trước.
Cơn mưa lạnh buốt như những viên đá đập xuống cơ thể đang sốt cao của tôi, cành cây trong bụi rậm cứa vào da tôi. Trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Tôi phải sống.
Chỉ có sống sót, tôi mới có thể trả thù cho mẹ.
Không biết tôi đã bò bao xa, trước mắt tôi là dòng sông đang cuộn trào.
Tiếng hét của Phương Tuyết vang lên sau lưng: “Tìm thấy rồi! Có dấu vết của nó ở đây! Chúng ta đuổi theo…”
Tôi không còn lựa chọn nào khác, lập tức lao mình xuống dòng sông.
2.
Vụ án nhanh chóng được khép lại.
Chiếc xe tải gây tai nạn nguyên nhân là do tài xế đang trong trạng thái mệt mỏi, không kiểm soát được đã đâm lật xe của Ngô Mạn và con gái cô là Kiều Kiều. Ngô Mạn tử vong tại chỗ, còn Kiều Kiều vì hoảng loạn bỏ chạy khỏi hiện trường và không may ngã xuống sông. Do đêm đó mưa lớn khiến nước sông dâng cao, thi thể của Kiều Kiều không thể tìm thấy, dự đoán là đã trôi ra biển.
Camera giám sát trên đoạn đường đó đã hỏng từ lâu, còn người ra đầu thú là một tài xế mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Theo quy trình, bốn năm sau ngày tôi mất tích, tôi chính thức được tuyên bố đã chết.
Trước khi qua đời, mẹ và tôi đều mua bảo hiểm tai nạn với số tiền lớn, người thụ hưởng là bố tôi. Thế là hai khoản bồi thường khổng lồ đều rơi vào túi ông ta.
Công việc kinh doanh trước đây của bố tôi đã gần như phá sản, nhưng nhờ số tiền đó, cùng với chút may mắn, ông ta vực dậy được công ty và nhanh chóng trở thành một trong những đại gia giàu nhất Giang Thành.
Phương Tuyết kết hôn với bố tôi, mỗi ngày đều lên mạng khoe túi xách, đồng hồ, trang sức, trở thành quý bà hào môn được bao người ngưỡng mộ. Họ còn có thêm một đứa con, cùng với con trai của Phương Tuyết từ cuộc hôn nhân trước, cả gia đình bốn người sống hạnh phúc viên mãn.
Phương Tuyết tin vào Phật, mỗi năm bà ta đều quyên rất nhiều tiền cho chùa, xin về vô số chuỗi hạt Phật đã được khai quang. Bố tôi cũng thường xuyên làm từ thiện, xuất hiện trên truyền hình với vai trò là một doanh nhân thành đạt.
…….
Mẹ à, mẹ từng dạy con rằng: “Người ác sẽ gặp quả báo, ông trời sẽ trừng phạt kẻ xấu, vì vậy Kiều Kiều phải trở thành một người lương thiện.”
Nhưng khi lớn lên, con nhận ra rằng câu nói đó cũng giống như chuyện về ông già Noel, chỉ là lời nói dối dành cho trẻ con mà thôi.
Mối thù này, con chỉ có thể tự mình trả.
Và rồi, sau 12 năm kể từ vụ tai nạn, khi mọi người đều đã gần như quên nó đi.
Con đã quay lại.
3.
“Chào các bạn, mình là Tô Chiêu Chiêu.”
Ngày đầu tiên chuyển vào trường Nhất Trung Giang Thành, tôi đứng trước lớp tự giới thiệu.
Tấm kính cửa sổ phản chiếu bóng dáng của tôi, trong bộ đồng phục, mái tóc dài mềm mượt được buộc gọn thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế, chỉ có một vết sẹo nhỏ ở đuôi lông mày.
Đó là dấu vết để lại từ vụ tai nạn 12 năm trước.
Các bạn trong lớp tò mò nhìn tôi, những tiếng xì xào vang lên trong tai tôi.
“Cô ấy xinh quá.”
“Nghe nói là từ trại mồ côi đến, năm nào cũng nhận học bổng.”
“Trời ơi, giống nữ chính trong phim thần tượng với hoàn cảnh đáng thương ghê!”
“Lớp mình còn có nam chính phim thần tượng mà? Đúng là một cặp hoàn hảo luôn, đúng không, Phương ca?”
Cậu trai được hỏi đang ngồi cuối lớp, đi đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, nhai kẹo cao su, dáng người cao ráo, đẹp trai, đầy vẻ ngang tàng, đúng chuẩn nam chính phim thần tượng.
Nghe thấy, cậu ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, hờ hững nói: “Chưa được A đâu nhỉ? Không phải gu của tôi.”
Giọng nói khá to, đủ để cả lớp nghe rõ.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Họ chờ đợi phản ứng của tôi – đỏ mặt hoặc ngượng ngùng, khóc lóc hoặc bất lực.
Nhưng tôi chỉ bình thản đi qua từng hàng ghế, tiến tới bên cạnh cậu ta, nhìn vào tên trên sách của cậu ấy.
“Chào cậu, Phương Phi Viễn, rất vui khi trở thành bạn cùng bàn mới của cậu. À, tất cả các môn của mình đều là A, nếu cậu có bài nào không hiểu, cứ hỏi mình nhé.”
Cả lớp im lặng trong vài giây, sau đó là tiếng cười ầm lên.
Phương Phi Viễn ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn tôi.
Tôi chỉ nhàn nhạt nhìn lại, nở một nụ cười.
Cậu ta không nhận ra tôi, nhưng tôi chưa từng quên.
Mười hai năm trước, lần đầu tiên cậu ta theo mẹ mình đến nhà tôi đã đòi ăn cam. Mẹ tôi lấy cam cho cậu ta, nhưng cậu ta chỉ ăn một miếng rồi phun thẳng lên ngực mẹ tôi.
Nước cam thấm ướt chiếc áo mỏng mẹ mặc trong ngày hè, và Phương Phi Viễn vừa nhìn chằm chằm vào chỗ ướt đó, vừa cười phá lên.
Vậy đấy, Phương Phi Viễn.
Tôi thực sự rất vui.
Vui vì cậu vẫn tồi tệ như 12 năm trước.
4.
Sau một tuần nhập học, ai cũng biết tôi đã thích Phương Phi Viễn.
Nhiều bạn lén lút đến khuyên nhủ tôi, kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện xấu xa của cậu ấy. Phương Phi Viễn, người được các bạn trong trường gọi là “Thái tử Giang Thành”, mỗi tháng lại yêu một cô gái khác, rồi nhanh chóng đá họ đi. Các cô gái từng khóc lóc, thậm chí có người cắt cổ tay vì cậu ta, nhưng cậu ta chưa bao giờ quay đầu nhìn lại.
Tuy nhiên, tôi phớt lờ mọi lời cảnh báo, kiên định theo đuổi Phương Phi Viễn.
Sau mỗi trận bóng rổ, cậu ta về lớp đã thấy chai nước thể thao hương cam muối biển yêu thích của mình được đặt sẵn trên bàn. Khi cậu ta bị thầy cô mắng vì không làm bài tập, tôi lặng lẽ làm thêm một phần bài cho cậu ta sau khi đã hoàn thành bài của mình.
Lúc đó, Phương Phi Viễn đang mải mê yêu đương với hoa khôi trường nghề bên cạnh. Chỉ sau ba tuần, cậu ta chán ngán và dứt tình, mặc cho cô gái khóc lóc, cậu ta vẫn lạnh lùng đá cô ấy.
Vì thế, một hôm sau giờ tan học, cậu ta bị một nhóm người chặn đường trong ngõ hẻm.
Khi tôi chạy tới, tên đầu sỏ đang giơ cao cây gậy sắt, hét lên: “Có tiền thì sao? Tao sẽ đánh chết mày, tên cặn bã!”
Thấy cây gậy chuẩn bị hạ xuống người Phương Phi Viễn, tôi lao vào, lấy thân mình che cho cậu ta.
Cây gậy đập mạnh vào lưng tôi, khiến tôi ngã gục vào lòng Phương Phi Viễn.
“Tô Chiêu Chiêu!”
Tôi nghe thấy giọng cậu ta vang lên bên tai, đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta nói với giọng hoảng sợ đến thế.
Tên đầu sỏ sợ rằng mình sẽ giết người, liền gọi đồng bọn chạy trốn. Phương Phi Viễn muốn đuổi theo nhưng cuối cùng lại quay về, đỡ tôi đang nằm bất động dưới đất.
“Cậu có sao không?” Cậu ta hỏi.
Tóc tôi rối bù, đau đến nỗi đứng không nổi, nhưng tôi vẫn khó nhọc lên tiếng, hỏi cậu ta: “Cậu không sao chứ?”
Khi cậu ta gật đầu, tôi mỉm cười nhẹ nhõm: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Nói xong câu đó, tôi ngất lịm đi.
…
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.
Phương Phi Viễn ngồi bên giường, thấy tôi tỉnh lại thì gãi đầu bực bội: “Tất cả là do con khốn Tần Lệ Lệ! Xem tôi xử lý nó thế nào!”
Tôi lắc đầu, nói nhỏ: “Chưa chắc là cô ta đâu, cậu đã đá bao nhiêu cô rồi, có lẽ có nhiều người muốn trả thù cậu.”
Phương Phi Viễn ngẩn ra, nhận thấy tôi nói cũng có lý.
Rồi cậu ta đột nhiên nhìn tôi, đôi mắt hiện lên chút tò mò: “Tôi liên tục thay bạn gái, cậu không buồn à?”
Tôi cúi đầu: “Buồn chứ.”
“Vậy mà vẫn theo tôi?”
Tôi khẽ gật đầu: “Ừm.”
Sao tôi có thể không quan tâm được, anh Phương thân yêu của tôi ơi.
Những đôi giày thể thao, những chiếc đồng hồ xa xỉ, những khoản tiền lớn cậu ta vung ra khi tán tỉnh các cô gái, tất cả đều từ số tiền bảo hiểm đẫm máu của mẹ tôi mà có.
Đã 12 năm rồi, bức ảnh gia đình cậu ta vẫn được đặt trên đầu giường của tôi, và tôi đã dùng dao rạch lên nó không biết bao nhiêu lần.
Phương Phi Viễn cười nhạt, vuốt tóc tôi một cách lơ đễnh: “Đúng là một con chó liếm.”
“Có nhan sắc như này mà lại hạ mình đến thế, thật sự hiếm thấy.”
Cậu ta lục trong cặp ra một tấm thiệp mời, ném cho tôi: “Thôi được, dù sao tôi cũng đang độc thân, thử với cậu cũng không sao – tuần sau sinh nhật tôi, nhớ đến, ăn mặc đẹp vào.”
Tấm thiệp ghi địa chỉ nhà cậu ta.
Đó là căn biệt thự mà bố tôi đã mua bằng tiền bảo hiểm của mẹ tôi, nơi có bảo vệ trực suốt 24 giờ, người không có phận sự không thể vào.
Nhưng với tấm thiệp này, tôi có thể vào mà không gặp chút khó khăn nào.
“Tôi nhất định sẽ đến.” Tôi nắm chặt tấm thiệp, giọng vui sướng đến mức run rẩy.
Phương Phi Viễn cười: “Xem cậu phấn khích chưa kìa.”
Tôi chẳng hề quan tâm cậu ta nói gì.
Rời khỏi bệnh viện, tôi bước vào một con hẻm vắng. Tên đầu sỏ vừa đánh tôi bằng cây gậy sắt đang đứng chờ trong bóng tối.
Tôi đưa cho hắn một xấp tiền: “Làm tốt lắm. Khi nào có việc như này, tôi sẽ lại tìm anh.”
Sau khi hắn rời đi, tôi lấy ra tấm thiệp, vuốt ve nó nhiều lần.
Sự phấn khích ngập tràn trong trái tim tôi.
Bố, dì Phương à.
Đã tròn 12 năm rồi.
Chúng ta sắp được gặp lại nhau.