7.
Khi tôi bước vào phòng khách, bữa tiệc sinh nhật của Phương Phi Viễn đã gần kết thúc.
Cậu ta không hài lòng hỏi tôi: “Cô đi đâu nãy giờ vậy?”
Tôi cười nhẹ: “Đi dặm lại lớp trang điểm thôi.”
Thực ra, tôi vừa trang điểm lại, trông còn đẹp hơn trước. Làn da của tôi, dưới ánh sáng đèn, như phủ một lớp vàng lấp lánh. Ánh mắt của Phương Phi Viễn dường như dừng lại quá lâu, cậu ta không kìm được mà choàng tay qua vai tôi, ngón tay mơn trớn trên làn da của tôi, đầy ham muốn.
Tôi cố gắng đẩy ra, nhưng cậu ta lại giữ tôi chặt hơn, cười khúc khích bên tai: “Gì thế, cún con, tôi là bạn trai cậu cơ mà, chạm một chút cũng không được sao?”
Tôi cúi đầu, cười miễn cưỡng. Phương Phi Viễn chỉ nghĩ rằng tôi ngượng ngùng, chẳng để tâm, còn cười lớn trêu chọc tôi.
Có điều cậu ta không hề biết, chỉ cách đó vài chục mét, một đôi mắt đáng sợ đang chăm chú dõi theo chúng tôi. Đó là Lý Phi Minh.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lý Phi Minh đã lao đến. Cậu ta đột ngột đẩy mạnh Phương Phi Viễn.
Một cậu bé 12 tuổi khi chạy hết sức có sức mạnh không nhỏ. Phương Phi Viễn, với thân hình cao lớn, bị đẩy mạnh đến nỗi ngã nhào, kéo theo cả bàn trà, rơi xuống đất.
“Mày dám…” Phương Phi Viễn gầm lên, nhưng chưa kịp đứng dậy thì Lý Phi Minh đã leo lên người cậu ta, giữa những tiếng la hét vang lên khắp phòng.
Lý Phi Minh giơ cao thứ gì đó trong tay và đâm thẳng vào tay của Phương Phi Viễn: “Dám chạm vào đồ của tao à? Tao đâm chết mày!”
Đó là một cây bút, cắm thẳng vào mu bàn tay Phương Phi Viễn. Mực và máu bắn ra hòa vào nhau.
Phương Phi Viễn kêu lên đau đớn, nhưng cậu ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Cậu ta lập tức phản công bằng một cú thúc cùi chỏ thật mạnh, đánh thẳng vào mặt Lý Phi Minh: “Đồ khốn! Mày điên rồi à?!”
Lý Phi Minh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, còn Phương Phi Viễn đã có vóc dáng của một người trưởng thành. Cú đánh này rất nặng, khiến Lý Phi Minh ngã bật ra, cơ thể co giật, miệng phun ra máu kèm theo một chiếc răng cửa.
Phương Phi Viễn vẫn chưa nguôi giận, cậu ta nhịn cơn đau ở tay, lao tới đạp mạnh vào bụng Lý Phi Minh: “Muốn chết hả thằng khốn?”
Xung quanh toàn là tiếng la hét, bạn bè đều hoảng sợ chạy ra ngoài.
Có người giúp việc hét to: “Ông chủ đâu rồi? Mau gọi ông chủ!”
Khi bố tôi chạy tới, Phương Phi Viễn đang đè Lý Phi Minh xuống đất, đấm mạnh vào mặt cậu ta.
Bố tôi nhìn thấy cảnh đó liền nổi điên, ông lao vào, đạp mạnh Phương Phi Viễn ra xa, ôm lấy Lý Phi Minh vào lòng: “Con trai, con trai, con tỉnh lại đi!”
Lý Phi Minh mũi miệng đầy máu, cả người gần như bất tỉnh.
Bố tôi giận điên người: “Gọi 120 nhanh lên! Phương Phi Viễn, mày cứ đợi đấy!”
Phương Phi Viễn bị bảo vệ giữ chặt, cậu ta giơ bàn tay đẫm máu lên: “Chính nó lấy bút đâm tôi trước!”
Bố tôi mắng chửi thậm tệ: “Em trai mày mới 12 tuổi! Nó đã biết gì đâu mà mày lại đánh nó dã man thế!”
Lúc này, Lý Phi Minh đã tỉnh lại, cậu ta yếu ớt khóc nức nở trong vòng tay bố tôi: “Bố thương con hơn anh ấy, anh ấy không vui nên đánh con để trút giận…”
Bố tôi tức đến đỏ cả mắt, ông bế lấy Lý Phi Minh, liếc Phương Phi Viễn một cái thật sắc, rồi vội vã chạy ra xe cấp cứu. Bảo vệ và giúp việc cũng theo sau rời khỏi.
Chỉ còn lại Phương Phi Viễn đứng đó, cầm đĩa trái cây trên bàn ném thẳng vào đám bạn học còn đứng quanh: “Nhìn gì mà nhìn, cút hết đi!”
Bọn họ sợ hãi chạy tán loạn, chỉ còn lại tôi.
Tôi chậm rãi tiến đến gần cậu ta, vỗ nhẹ vào lưng, an ủi: “Chú Lý đối xử với cậu thật bất công. Dù đó là con ruột ông ấy, cũng không nên thiên vị như vậy.”
Phương Phi Viễn từ trước đến nay luôn là công tử nhà giàu trong mắt người khác, ai cũng nể mặt cậu ta vì cậu ta là con riêng của ông chủ Lý. Nhưng trong ngôi nhà này, sự phân biệt giữa con riêng và con ruột đã quá rõ ràng.
Tôi vừa nhắc đến nỗi đau của cậu ta, Phương Phi Viễn run lên, tức tối nói: “Thằng điên bạo lực đó mà ông ta lại coi như bảo bối!”
Tôi nhẹ nhàng thở dài: “Cũng chẳng làm sao được. Dù gì gia sản này cũng là của chú Lý, anh họ Phương, còn nó họ Lý, nên thân sơ cũng phải khác biệt thôi.”
Phương Phi Viễn nghiến răng: “Cô không hiểu gì cả! Nếu không có mẹ tôi giúp ông ta, ông ta đã phá sản từ lâu rồi. Gia sản này vốn dĩ phải là của nhà họ Phương!”
Tôi lập tức phụ họa: “Đúng vậy, tôi tuy là người ngoài nhưng cũng đọc được tin tức, ai cũng nói nhờ có phu nhân chủ tịch, ông Lý mới gượng dậy và làm giàu trở lại.”
“Có điều, trên đời này lắm kẻ vong ân phụ nghĩa, nhận được ân huệ rồi lại quay sang cắn ngược…”
Tôi nhẹ nhàng nói, thấy ánh mắt Phương Phi Viễn càng lúc càng thù hận.
…
Mẹ à, con còn nhớ, hồi nhỏ mẹ từng mua cho con mấy con dế.
Lúc ấy con nghịch, thả hết vào một chiếc hộp, đến sáng hôm sau, con khóc nức nở khi thấy tất cả chúng đều đã chết. Mẹ đã dạy con rằng, phải nuôi chúng riêng ra, nếu không chúng sẽ cắn xé nhau đến chết.
Giờ đây, con không còn là cô bé khóc vì mấy con dế đó nữa.
Con đã học cách thả những “con dế” của mình vào cùng một chỗ, kích động chúng đấu đá lẫn nhau. Và cảm giác nuôi độc thật sự rất thú vị.
Mẹ nghĩ xem, ai sẽ là kẻ chết trước?
…
Lý Phi Minh vẫn nằm viện, còn tôi thì ở lại biệt thự với Phương Phi Viễn.
Là người duy nhất ở bên cậu ta trong lúc khó khăn, sự tin tưởng của Phương Phi Viễn với tôi nhanh chóng lớn hơn.
Cậu ta thậm chí nói: “Chiêu Chiêu, khi nào tôi thừa kế gia sản, sẽ lấy cậu làm vợ.”
Tôi mỉm cười ra vẻ ngạc nhiên và cảm động: “Không sao, tôi không quan tâm đến gia sản, chỉ cần trái tim cậu thuộc về tôi là đủ.”
Đêm nào Phương Phi Viễn cũng muốn tôi ở lại, nhưng tôi luôn từ chối, viện cớ phải về nhà: “Mẹ tôi đang đợi ở nhà.”
Cậu ta hơi bất ngờ: “Mẹ? Cậu không phải mồ côi sao?”
“Ý tôi là mẹ nuôi.” Tôi giải thích.
Ban đầu cậu ta không muốn để tôi đi: “Cậu nói dối à? Tôi chưa từng nghe cậu nói về mẹ nuôi gì cả.”
Nhưng ngay lúc đó, một chiếc xe trắng bóng đỗ trước biệt thự, một người phụ nữ mặc váy lụa sang trọng, đẹp đẽ bước xuống: “Là Tiểu Viễn phải không? Chiêu Chiêu phải về nhà với tôi, mai con bé sẽ quay lại với cậu.”
Phương Phi Viễn đành để tôi rời đi.
Ngồi lên xe, mẹ nuôi của tôi – người phụ nữ ấy – điều khiển tay lái, nhẹ nhàng hỏi: “Trở về Học viện Tịnh Lan nhé?”
Học viện Tịnh Lan là nơi tôi lớn lên, nửa từ thiện, nửa kinh doanh. Ngày tôi rơi xuống sông, viện trưởng của học viện đã cứu tôi. Bà ấy tên là Thẩm Bắc Ninh, một người phụ nữ dịu dàng, ít nói nhưng lại có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, quen biết nhiều nhân vật quyền lực. Những thông tin tôi cần, đều nhờ bà ấy mà tìm ra.
Lúc này, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn quay về căn phòng nhỏ của mình ở Học viện Tinh Lan để ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng tôi biết, mình không thể làm vậy.
Sự trả thù còn chưa hoàn tất, tôi chưa có quyền nghỉ ngơi.
Vì thế, tôi lắc đầu và nói: “Đến bệnh viện.”
8.
Bước vào phòng bệnh, tôi thấy Lý Phi Minh đang nằm một cách không yên ổn trên giường.
Vừa thấy tôi, cậu ta bật dậy ngay: “Sao giờ chị mới đến?”
Tôi liếc nhìn bên cạnh cậu ta, trong lòng không khỏi rùng mình. Xác những con chim nhỏ đã bị lột da, xếp thành hàng, máu từ trên bàn chảy xuống đất. Đứa trẻ này quả thật là một con quỷ.
Tôi cố gắng nuốt xuống cảm giác ghê tởm, bình tĩnh nhìn Lý Phi Minh: “Anh trai em không cho chị vào thăm em.”
Cậu ta giận dữ, tóm lấy tôi, máu trên tay dính lên váy tôi: “Anh ta là cái thá gì mà cũng dám tranh với tôi.”
“Cậu ta chẳng là gì cả,” tôi nhẹ nhàng đáp, “Nhưng mẹ em thích cậu ta.”
Lý Phi Minh tức điên lên, đá đổ cả bàn: “Mẹ tôi là đồ bỏ đi, bà ta còn dám nói tôi không bình thường! Tôi là con ruột của bà mà, sao bà lại gọi tôi là đồ biến thái!”
Tôi cúi đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta đá đấm loạn xạ.
Phương Tuyết sinh ra đứa con này, nhưng bà ta không hề yêu nó. Lý do đơn giản thôi, vì bà ta biết về hội chứng siêu nam của nó, điều mà bố tôi không biết. Bà ta hiểu đứa trẻ này đáng sợ thế nào, nhưng khi đó bà không có lựa chọn khác. Bà cần dùng đứa con trai này để khiến bố tôi đứng về phía mình.
Nhưng mọi thứ đều có giá của nó. Bà để lại một con quỷ, và phải trả giá cho điều đó.
Nhìn Lý Phi Minh trước mặt, tôi nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, mẹ em có thể thích Phương Phi Viễn, nhưng bố em chỉ yêu mình em thôi.”
Nghe vậy, Lý Phi Minh có vẻ nguôi ngoai một chút: “Tất nhiên rồi, tôi mới là con ruột của bố, còn cái thằng Phương Phi Viễn đó chẳng liên quan gì tới ông ấy cả.”
“Nhưng mà, Phi Viễn… hình như cậu ta không ưa gì bố em, cũng chẳng thích em nữa,” tôi từ từ dẫn dắt, “Phi Minh à, ban đầu gia đình em vốn dĩ rất hoàn hảo, chỉ có bố, mẹ và em. Phương Phi Viễn là người thừa.”
Được tôi nhắc nhở, mắt Lý Phi Minh mở to, tròng mắt cậu ta như rực lên sự hứng khởi: “Đúng vậy, nếu không có Phương Phi Viễn, tôi sẽ là đứa con duy nhất của mẹ, bà không thích tôi cũng phải thích!”
Tôi cố gắng nuốt cơn buồn nôn, làm ngơ đống xác chim bị lột da trên bàn, xoa nhẹ đầu cậu ta:
“Cứ làm những gì em muốn. Chị sẽ luôn ủng hộ em.”
Vừa dứt lời, điện thoại tôi đột ngột reo lên.
Mở điện thoại ra, đó là tin nhắn của mẹ nuôi gửi đến.
[Cẩn thận đấy. Phương Tuyết đã về rồi.]