11
Nhị công tử của phủ Tể tướng cũng đến am ni cô thăm chúng ta.
Hắn nói bên ngoài đã đại loạn, đảng Thái tử và đảng Tam hoàng tử đấu đá kịch liệt, hoàng đế thì vẫn chưa tỏ thái độ, chỉ ngồi xem hổ đấu.
Nếu chúng ta không thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, thì chi bằng rút lui ngay bây giờ, hoàn toàn ẩn cư trong dân gian.
Tỷ tỷ im lặng một lúc, lấy ra một chiếc túi thơm, đưa cho Chu Tri Lễ.
“Tranh hay không tranh, cứ theo ý của hắn mà làm.”
Cuộc tranh đoạt ngôi vị phức tạp mà cũng đơn giản.
Hoặc là có gia thế mạnh mẽ, hoặc là phải nắm được trái tim của hoàng đế.
Các hoàng tử đang tranh đấu thuộc về vế trước, còn tỷ tỷ thuộc về vế sau.
Chu Tri Lễ trở lại lần nữa, trên người còn mang theo thánh chỉ, trên đó ghi rõ sẽ truyền ngôi cho Cửu hoàng tử, cũng chính là đứa cháu trai nhỏ bé của ta.
Cũng nhờ thánh chỉ này, phủ Tể tướng đã kéo được không ít trợ lực.
Phò trợ tân hoàng đăng cơ, danh chính ngôn thuận có được công lao, không lấy thì uổng.
Mà dường như cuộc sống của ta chẳng có gì thay đổi.
Nếu nhất định phải nói, thì là ta có thêm một đứa trẻ để chăm sóc…
Không biết từ khi nào, mỗi lần thống lĩnh thị vệ từ ngoài về đều mang theo một ít món ngon cho ta.
Đôi khi còn có vài món đồ lạ lẫm kỳ quặc.
Ta ăn thì ăn, còn đồ chơi thì để cho cháu trai.
Tỷ tỷ nhìn thấy đứa con trai trên đầu đội chiếc trâm cài hình bướm, vẻ mặt phức tạp.
Tỷ chỉ mong con trai mình đừng giống a di của nó, cả ngày chỉ biết ngốc nghếch cười khúc khích.
Những ngày tháng bình yên như thế này, ta đã sống thêm ba năm.
Am ni cô giống như ranh giới giữa hai thế giới, bên trong thì thiên hạ thái bình, bên ngoài thì loạn lạc tranh giành.
Nghe Hạnh Nhi nói, bên ngoài giờ tranh đấu rất gay gắt, Tam hoàng tử để giành được ngôi vị, đã mời viện trợ từ ngoại bang.
Ý đồ của ngoại bang không đơn giản, chúng còn tìm cách đánh cắp bản đồ biên giới, nhưng bị Tam hoàng tử phát hiện vào phút cuối.
Nội loạn đột nhiên chuyển thành ngoại xâm, Tam hoàng tử và Thái tử tạm thời giảng hòa, cùng nhau chống địch.
Ngay cả Đại công tử của phủ Tể tướng cũng từ bỏ bút nghiên, gia nhập quân đội, liên tục lập chiến công.
Mỗi lần thống lĩnh thị vệ kể cho ta nghe những chuyện này, giọng đầy nhiệt huyết, còn ta thì nghe chẳng hiểu gì, chỉ mong thiên hạ sớm thái bình.
12
Khi cháu trai lên sáu tuổi, chúng ta rời khỏi am ni cô, bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.
Mọi kiến thức của nó đều do tỷ tỷ dạy dỗ, trí não nó cũng giống tỷ ấy, xoay chuyển cực kỳ nhanh nhẹn.
Còn nhỏ đã có thể trêu chọc ta một cách dễ dàng.
Ta chậm chạp, đến khi nhận ra mình bị trêu đùa thì đã muộn.
Ta nổi giận, nó lại dỗ dành, dỗ xong lại tiếp tục trêu chọc ta, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
May mà tỷ tỷ luôn đứng về phía ta, lần nào ta mách cũng thắng.
Chúng ta quay trở lại kinh thành, nơi đây đã không còn nhộn nhịp như trước.
Hoàng đế giờ đã suy yếu, nhìn thấy cháu ta thì gắng gượng nở nụ cười mãn nguyện.
Hoàng đế đưa tín vật của thị vệ hoàng gia cho cháu ta, Đại công tử phủ Tể tướng giờ đã là Đại tướng quân, còn Nhị công tử thì nhập triều làm quan.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy, Cửu hoàng tử sáu tuổi sẽ là người kế vị.
Thái tử không cam lòng, nhưng do cuộc đấu tranh đã khiến chân hắn bị thương, mất đi tư cách thừa kế.
Hắn bất mãn, lại càng căm ghét Cửu hoàng tử.
Khi thanh kiếm đâm vào bụng ta, ta còn nghĩ đến chuyện trưa nay ăn món gân bò, giờ bị đâm thì không ăn được mất rồi, phí hoài quá.
Còn món bánh ngọt nữa, giá mà ta đã ăn thêm chút…
Ta tỉnh dậy vì đói.
Khi tỷ tỷ ôm ta khóc, ta kêu đói; khi cháu trai bày tỏ lòng cảm kích, ta vẫn kêu đói.
Tình cảnh cảm động thế mà bị ta kêu đói làm cho mất sạch.
Sau đó Hạnh Nhi kể lại rằng, ngày hôm đó ta toàn thân đầy máu, tỷ tỷ suýt nữa đã xách kiếm đi giết Thái tử.
Giờ thì ổn rồi, Thái tử vì lần ám sát này mà hoàn toàn khiến hoàng đế thất vọng, bị giáng thành thường dân và cấm vào kinh thành mãi mãi.
Tháng trước, khi hoàng đế hấp hối, Tam hoàng tử toan soán vị, nhưng bị Đại công tử phủ Tể tướng mang binh bắt giữ.
Hoàng đế băng hà, Cửu hoàng tử thuận lợi đăng cơ.
Nói cách khác, khi ta ngủ một giấc, thiên hạ đã đổi chủ.
Cuối cùng người thắng thật sự chính là tỷ tỷ.
13
Ta ôm tỷ tỷ, khóc nức nở, muốn kể về những khó khăn của hai tỷ muội chúng ta nhưng lại sợ để lộ thân phận nên chỉ biết khóc mà kêu: “Tốt quá, thực sự quá tốt!”
Tỷ tỷ vẫn với vẻ mặt khó chịu, đưa ngón tay chống vào trán ta, bảo ta tránh ra xa một chút, rồi nói: “Đừng có yếu đuối như thế, giờ muội đã là muội muội danh chính ngôn thuận của ta rồi.”
Cháu trai của ta, nay đã là tân hoàng, từ lâu đã nhận ra sự khác thường giữa ta và mẫu hậu của nó, nhân việc ta cứu giá có công, liền muốn phong ta làm Quận chúa, tỷ tỷ cũng thuận theo mà nhận ta làm nghĩa muội.
Ta ngây ngốc nghe xong, hai bong bóng nước mũi cũng nổi lên, ngẩn người nói: “Vậy… ta có thể gọi tỷ là tỷ tỷ nữa không?”
Tỷ tỷ không trả lời, lại thở dài rồi ôm ta vào lòng.
Khi ta được phong làm Quận chúa và trở thành nghĩa muội của Thái hậu, người thông minh đều ngầm hiểu được vài điều.
Nhưng những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Như tỷ tỷ đã nói, họ vốn không quan tâm chuyện này, họ chỉ quan tâm đến lợi ích.
Trước khi chuyển vào phủ Quận chúa, ta ôm tỷ tỷ mà khóc rất lâu.
“Ta không muốn xa tỷ, chúng ta chưa bao giờ xa nhau cả.”
“Ta muốn làm nha hoàn của tỷ, ta không muốn làm Quận chúa.”
“Tỷ, có phải tỷ không cần ta nữa không, có phải từ lâu tỷ đã chê ta ngu ngốc rồi không?”
Thái hậu xưa nay đoan trang bị ta kéo lê đến mất hết phong thái, sau đó Hạnh Nhi còn trêu ta: “Thế gian này, ngoài muội ra, đổi là ai khác dám kéo áo của nương nương đều sẽ bị đánh chết.”
Cuối cùng, ta vẫn chuyển vào phủ Quận chúa, nhưng ngày nào ta cũng vào cung.
Mỗi lần Chu Tri Lễ đều tình cờ đi ngang, rồi “tốt bụng” tiện đường đưa ta.
Cuối cùng còn trêu rằng ta là đồng liêu của hắn, cùng nhau đi chầu.
Giờ đây ta đã có chỗ dựa mạnh, cũng dám cãi lại hắn.
Rồi ta phát hiện ra mình có thể cãi thắng hắn.
Ta phấn khích kể với tỷ tỷ, muốn khoe rằng ta giỏi cãi nhau hơn rồi, nhưng tỷ lại xoa đầu ta thở dài.
Lần này ngay cả Hạnh Nhi cũng cười trộm, làm ta chẳng hiểu mô tê gì.
Nửa năm sau, ta nhận được hôn thư từ Chu Tri Lễ.
Thật ra, trước đó ta thường thấy hắn gặp riêng tỷ tỷ.
Lúc ấy ta còn tưởng rằng tỷ muốn giúp ta đòi lại công bằng, hóa ra tên này là muốn cầu hôn ta?
Đã không thể ở cùng tỷ, ta đã buồn lắm rồi, giờ lại bắt ta thành thân, ta không muốn!
“Tỷ tỷ, sao tỷ nhẫn tâm vậy, lại còn bắt ta thành thân!”
“Nếu ta thật sự lấy chồng, chẳng phải sẽ không thể ra ngoài mỗi ngày nữa sao? Vậy ta làm sao tìm tỷ được?”
Ta không muốn lấy chồng, hắn liền chặn ta, cuối cùng còn tự tay vào bếp nấu món ngon cho ta.
Khi ta ngồi khóc trong kiệu hoa, tay còn cầm một cái đùi gà lớn mà hắn đã chuẩn bị trước cho ta.
Khi Chu Tri Lễ vén khăn voan, ta còn đánh một cái ợ no.
Thế nhưng, sau khi thành thân, ta vẫn đều đặn vào cung.
Tỷ tỷ chịu không nổi ta, cuối cùng cũng chuyển ra ngoài sống.
Ta dựa vào tỷ với cái bụng lớn, vẫn nghĩ nếu tỷ thích con ta hơn, không thích ta nữa thì sao?
Sau đó lại nghĩ, chắc sẽ không đâu.
Dù sao, ngay cả cháu trai còn tranh sủng không qua ta, con ta càng không thể!
Trong lòng tỷ tỷ, ta vĩnh viễn là người đứng đầu! Phải là người đứng đầu!