01.
Sinh nhật ta hôm đó, phụ thân tặng ta một món quà lớn.
Một người thiếu nữ bị đẩy tới trước mặt ta.
Phụ thân ho nhẹ một tiếng, nói với ta: “Đây là muội muội của con, Yến Từ.”
Phụ thân nói xong thì gấp gáp dẫn thuộc hạ rời kinh.
Phụ thân và mẫu thân ta trước nay tình sâu ý đậm, sau khi mẫu thân mất, phụ thân chưa từng đi thêm bước nữa, lúc này lại đột nhiên dẫn về một thứ nữ xấp xỉ tuổi ta.
Ta nhìn Yến Từ chòng chọc, chợt cười: “Muội muội tốt, đến sinh nhật tỷ tỷ, không biết muội chuẩn bị quà gì?”
Yến Từ thanh lệ động lòng người, cả khi nói chuyện cũng nhè nhẹ dịu dàng, làm người nghe ngứa ngáy lỗ tai.
“A Từ bận vào kinh, quên chuẩn bị quà, là A Từ không đúng.”
Ta xoa cằm: “Cũng không sao, giọng muội muội hay như vậy, chi bằng hát một khúc giúp vui cho tỷ tỷ đi.”
02.
Ta vốn định mượn chuyện này ra một oai phủ đầu với Yến Từ.
Ai ngờ cô ta không hề sợ hãi, hát ngay một khúc.
Ta căng tai lắng nghe giọng hát cuốn hút kia, mà càng nghe lại càng thấy là lạ.
“Đưa tay í a, sờ lên tóc a tỷ.” *
*Có lẽ là Yến Từ hát Thập bát mô (Mười tám cách sờ, một bài hát ve vãn chòng ghẹo gái nhà lành, sờ mó từ trên xuống dưới con người ta).
Hát đến chữ a tỷ, Yến Từ hạ giọng rất thấp, khàn khàn quyến rũ.
Hát xong một khúc, lỗ tai ta đã đỏ hơn phân nửa.
Yến Từ thì vẫn cứ đứng đó, đôi mắt hẹp dài như lưỡi câu nhìn thẳng vào ta: “A tỷ thích không?”
03.
Ta thẹn quá hoá giận, nhét Yến Từ vào cái viện tồi tàn nhất phủ.
Phụ thân không ở nhà, trên dưới phủ Tướng quân đều nghe ta chỉ đạo, dạy dỗ một thứ nữ lại quá dễ dàng.
Nhưng ta không ngờ Yến Từ cũng có mấy phần bản lĩnh, vừa vào phủ đã lôi kéo được thanh mai trúc mã của ta.
04.
Lúc ta dẫn người tới viện Yến Từ, thư đồng của Thẩm Dực đang đứng chờ ngoài cửa.
Thấy ta tới, hắn hốt ha hốt hoảng cản bước ta:
“Diệp cô nương, sao cô lại đến đây, để ta đi gọi thiếu gia nhà ta.”
“Không cần đâu, ta tự vào.” Ta phất tay, kêu hắn lùi ra sau.
Cửa viện không đóng kín, dường như ta thấy đôi uyên ương nhỏ trong kia đang ngươi tới ta lui ở bên trong.
Ta cắn cắn môi, vung tay định kêu người lên phá cửa.
Thì Thẩm Dực bước ra.
Huynh ấy vận áo xanh, dáng người như ngọc, tuấn tú hơn người, vẫn luôn là trang quân tử ôn hoà như ngọc.
Thấy ta, mặt huynh ấy bớt chút lạnh lùng.
Yến Từ cũng ra tới.
Cô ta đứng sau lưng Thẩm Dực, Thẩm Dực vốn rất cao, hai người họ đứng chung một chỗ, ta thế mà nhận ra nha đầu Yến Từ này cũng không thấp, nhìn rất xứng lứa vừa đôi.
Thẩm Dực cụp mắt, dịu dàng xoa đầu ta: “Trăn Trăn, mấy ngày này muội sống cho tốt nhé.”
“Cách xa Yến Từ ra.”
Cảnh này, thấy hơi quen quen.
Hình như giống một quyển thoại bản ta vừa đọc xong, nữ chính bị vị hôn thê của tình lang khi dễ, tình lang bèn vội vã ra mặt thay nữ chính.
05.
Đồ điếm Yến Từ kia đang đứng sau lưng Thẩm Dực.
Lúc ta nhìn qua, cô ta cũng trùng hợp ngước lên, có một tia trào phúng tràn khỏi đôi mắt đen như mực.
Triệt để chọc ta tức chết!
Ta nhịn hết tủi nhục trở về phòng, lật mấy quyển thoại bản lén mua ra, đúng như ta nghĩ, nữ chính trong thoại bản toàn là mấy em gái có xuất thân thấp kém, dung mạo lại tươi đẹp hơn người.
Thường được tác giả gọi là “Bạch liên hoa”.
Tuy sức thân bọn họ thấp hèn, nhưng luôn được đàn ông yêu thích, bên cạnh họ thường xuất hiện một nữ phụ gia thế tầm cỡ, xinh đẹp diễm lệ làm nền.
Ta nhìn gương mặt đẹp tươi hơn người của mình trong gương, cắn răng chấp nhận sự thật mình không phải là trường phái nữ chính nhu nhược trong sách.
06.
Đêm đó ta kêu Xuân Hạnh nhét cho tác giả năm mươi lượng bạc, hỏi cách để đối phó với loại con gái thế này.
Tác giả nói: “Lấy nhu khắc nhu, ngoài mềm trong cứng.”
Tiền thì ta không thiếu, lại đưa thêm năm mươi lượng nữa: “Nghe không hiểu lắm, nói rõ chút đi.”
Tác giả vui sướng cất kỹ số bạc.
“Lúc có người ngoài, cô nương cứ đối tốt với người nọ không chỗ nào chê. Lúc không có ai, thì cứ mạnh tay hành người.”
07.
“Tiên sinh, hay lắm!”
Ta lĩnh ngộ ra ngay, cứ như tìm ra kho báu, xem lời này như kim chỉ nang, y theo mà làm.
Trước khi đi ngủ, ta dặn tiểu nha đầu thân cận: “Mai kêu Yến Từ mau tới thỉnh an ta.”
“Nhớ, phải bắt cô ta tới một mình.”
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Ta mơ mơ màng màng mở mắt dậy, đã thấy bản mặt xinh đẹp đến không giống người của Yến Từ.
Hơi thở giao nhau, cơ hồ là sắp dí sát vào ta.
08.
Cô ta nửa ngồi bên cạnh, nhìn ta từ trên cao xuống.
Ánh nến chập chờn chiếu lên người Yến Từ, càng khiến cô ta xinh tươi khác lạ, khí chất hơn người.
Thấy ta càng lúc càng giận.
Yến Từ khẽ nhếch đôi mày thanh tú, nhìn qua có chút lạnh lùng:
“A tỷ tìm ta có việc gì?”
Ta không nỡ rời xa ổ chăn ấm áp, rúc người lại vào chăn, chỉ hé một cặp mắt long lanh ra nhìn Yến Từ: “Thứ nữ hầu hạ đích nữ là chuyện đương nhiên, lúc cô còn bé không ở cạnh ta, giờ đây đã đến, thì phải bù lại những món nợ còn thiếu.”
“Tỷ tỷ muốn ta hầu hạ thế nào?” Giọng Yến Từ như một cơn gió mát,thế mà lại không phản đối cơ đấy.
Ngược lại còn có vẻ ngoan ngoãn lắm.
Ta nâng cằm cô ta lên: “Đi múc một chậu nước, rửa mặt cho ta trước.”
Không hiểu sao tự dưng trong phòng hơi lạnh.
Hai mắt Yến Từ đen kịt thâm trầm, lẳng lặng nhìn ta.
Ta nhướng mày: “Sao, cô không muốn làm?”
09.
Yến Từ khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Ta chưa hầu hạ người khác bao giờ, sợ làm a tỷ bị thương.”
Kiếm cớ! Toàn là kiếm cớ cho qua chuyện!
Ta cười lạnh: “Chưa hầu hạ ai, thì giờ hầu thêm mấy lần là được. A tỷ thương cô, cho cô cơ hội tập luyện đó mà.”
“Nếu cô đã không muốn tiếp xúc với a tỷ ta như thế, thì đừng ở lại cái phủ Tướng quân này nữa.”
Nghe ta nói vậy, Yến Từ mới chịu xoay lưng đi.
Ta hài lòng nép trong tấm chăn lụa mềm ấm, nhìn Yến Từ chuẩn bị nước cho mình rửa mặt.
Tay phụ nữ thường nhỏ mà thon dài, giờ nhìn vậy ta mới phát hiện, Yến Từ không chỉ cao to hơn con gái bình thường, đến cả bàn tay cũng thế.
Đáng tiếc…
Ta lại nhìn sang bộ ngực bằng phẳng đó của Yến Từ.
Bỗng một đầu ngón tay thô ráp lạnh băng chạm vào má ta.
Ta giật mình run lên: “Sao mà không biết tự giữ ấm tay mình vậy?”
Có lẽ thấy ngữ điệu ta không đúng lắm, khí thế của người phía sau bỗng nhẹ lại rất nhiều.
Cả động tác lau mặt cho ta cũng nhẹ hơn mấy phần.
“Còn làm mặt ta lạnh theo nữa.”
Cái khăn “tõm” một tiếng, bị quăng vào trong chậu.
Ta sợ nên giật bắn mình.
Vừa ngước lên, đã thấy gương mặt xinh đẹp của thứ nữ kia lạnh muốn kết sương.
Ô, còn biết hù người khác nữa cơ!
10.
Trong lòng ta sợ chết khiếp, nhưng vẫn ráng căng da đầu làm ra dáng trưởng tỷ, không muốn yếu thế trước mặt Yến Từ.
“Nhìn bộ dáng vụng về của cô đi, còn không mau đi về học lại đàng hoàng, miễn làm bổn tiểu thư bị thương.”
Yến Từ nhếch đôi môi mỏng, đôi mắt hẹp dài cũng hơi rũ xuống, nhìn cứ như một bức tranh thuỷ mặc.
“A tỷ nói phải.”
Ta bị dung nhan cô ta hớp hồn trong chốc lát.
Chỉ trong một thoáng đó, cái khăn bị quăng trong bồn nước lại lần nữa được lau lên mặt ta.
Người đứng sau cười cười, dịu dàng lưu luyến, nhỏ giọng mà rằng:
“Ta học nghệ không tinh, chỉ có thể cần cù bù thông minh, luyện tập nhiều lần mới có thể hầu hạ tốt cho a tỷ, a tỷ nhất định phải khoan dung cho ta đó.”
11.
“Yến Từ!”
Khăn tơ lụa vẫn đang chà sát trên mặt ta, ta chỉ có thể thốt lên bất mãn.
Yến Từ không lau nữa, đứng ở một bên, mắt mày như dao, nụ cười như kiếm.
Ta lo ôm cái mặt đau, vội soi mình vào gương.
Trên gương mặt trắng nõn như ngọc có một vùng bị chà đến đỏ bừng.
“Xoảng” một tiếng, ta quăng gương bạc xuống đất, nhìn theo bóng người đã đi xa, cắn răng oán hận:
“Thù này không đội trời chung!”
12.
Kinh thành nhiều yến hội.
Tháng trước, Trịnh Nhị cô nương nhờ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa mà có được tiếng thơm.
Nhà họ Trịnh đứng đầu đám văn quan, Trịnh Uyển ỷ mình là con nhà trâm anh, luôn tự xem mình cao quý, không coi trọng con gái nhà võ như ta.
Vừa đến đầu tháng, đã vội sai người đưa thiệp tới.
xh mở thiệp mời ra: “Tiểu thư, Trịnh cô nương hỏi yến tiệc mùa thu của phủ Tướng quân chúng ra đã chuẩn bị xong chưa, có cần nàng ta cho người tới giúp hay không.”
“Trước nay ta với cô ta chưa từng hợp nhau, nói cái gì giúp đỡ, thật ra là đến cười nhạo ta chứ gì.”
Ta nhướng mày cười một tiếng, ném tấm thiệp sang một bên.
Mẫu thân ta qua đời từ sớm, phụ thân lại toàn ra ngoài bôn ba, đám quý nữ kinh thành đó khi dễ ta sức đơn lực bạc, từ nhỏ đã mồ côi mẹ, không có trưởng bối dạy dỗ, ai nấy đều cảm thấy mình ưu việt hơn ta.
Tiếc là phủ Tướng quân cái gì cũng không có, có mỗi tiền là không thiếu.
Gia nhân tỳ nữ trong nhà đã sắp xếp đình viện đâu ra đấy, ta còn đặc biệt sai người tìm một cái Quan Hà Đỉnh hiếm gặp về, đủ để trấn áp hiện trường.
Hôm mở tiệc, ta ăn vận tươm tất.
Chỉ thấy người trong gương mắt hạnh má đào, giữa trán vẽ hoa điền hồng nhạt, chuỗi ngọc trắng muốt rơi trên búi tóc, càng thêm vẻ yêu kiều sắc sảo.
xh thấy cũng thất thần, hoàng hồn rồi mới vội vàng nịnh nọt:
“Tiểu thư đúng là tiên tử loài hoa, rực rỡ hơn người.”