Góc nhìn của Cố Vân Đình:
Mẫu thân của ta là công chúa địch quốc.
Sự ra đời của ta đã được định sẵn là sự kiêng kị của phụ hoàng.
Do đó, ta chưa bao giờ có tên trong danh sách vị trí Thái tử của ông ấy, hơn nữa ta cũng không có ý định tranh giành hoàng vị kia, vì bản thân ta chỉ say mê với kiếm thuật.
Theo ký ức thì ta đã sống một mình trong hoàng cung rộng lớn ấy.
Cái chết của mẫu thân khiến ta thấy rõ sự thờ ơ và tàn nhẫn của bậc đế vương.
Hoàng Hậu đối xử lạnh lùng với ta, mọi người cũng đều biết thân phận hoàng tử kia của ta rất gượng gạo, các phi tần trong cung không dám đến gần ta. Chỉ có phụ hoàng là sẵn sàng gần gũi với ta, ông ấy đích thân dạy ta thư pháp, cưỡi ngựa bắn cung, đối xử với chúng ta đều rất công bằng,
Ta luôn cảm thấy ông ấy là người rất mâu thuẫn, người khiến ta bị đối xử như này là ông ấy, người duy nhất sẵn sàng đối tốt với ta cũng là ông ấy.
Thế là vào năm mười tuổi, vào ngày giỗ mẫu thân, ta định mời ông ấy uống một chén rượu phụ tử. Đang lúc tâm tư nặng trĩu chờ đợi ở Ngự hoa viên, phụ hoàng thì không thấy đâu mà trước mắt lại là tên thích khách đến ám sát.
Ta né đòn tấn công của tên thích khách bằng kiếm thuật của mình, còn khiến cánh tay của tên đó bị thương. Ngày hôm sau ta lại phát hiện ra cánh tay của phụ hoàng bị thương, chính lúc ấy ta nhận ra rằng mười năm qua, người duy nhất sẵn sàng chia cho ta chút ấm áp kia hóa ra lại căm ghét ta đến vậy.
Lúc đó, ông ấy như thể chả có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn cứ ân cần hỏi han ta, nhưng ta lại không thể tự lừa dối bản thân cùng hắn cha hiền con hiếu nữa.
Từ đó trở đi, người khác càng đối tốt với ta, ta lại càng trở nên lạnh nhạt.
Dần dần, ta cũng không còn gần gũi với ông ấy nữa, cũng không thân thiết với bất kỳ kẻ nào. Theo thời gian, Đại Chu cũng đã nuốt chửng Đại Yến, thế nên thân phận của ta cũng không còn là cái gai trong mắt ông ấy nữa.
Lúc đó, ta còn nghĩ ông ấy đã hối hận, sự quan tâm ông ấy dành cho ta càng ngày càng trở nên rõ ràng, thế nhưng ta cũng không còn cần sự áy náy này nữa.
Ta luôn nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi ghét ông ấy như vậy, nhưng khi tính mạng ông ấy gặp nguy hiểm, ta lại không nỡ bỏ mặc mà xuống tay cứu giúp.
Mặc dù chuyện này bị Cố Vân Tranh hớt tay trên, nhưng ta cũng không muốn tranh cãi, bởi vì ta không muốn người kia biết ta đã cứu ông ấy.
Thế nhưng khi ông ấy gả nữ nhân ta thích cho Cố Vân Tranh để ban thưởng, thì ta lại hối hận.
Đó là lần đầu tiên ta hối hận, lúc ta đã gặp nữ nhân ấy là khi nàng còn nhỏ, ta không thể diễn tả được cảm xúc khi đó như thế nào, nhưng nàng xuất hiện trong giấc mơ của ta rất nhiều lần, lúc ấy ta mới nhận ra là mười năm qua ta chưa bao giờ quên nàng.
Ta cũng đã nghĩ đến việc giành nàng lại, nhưng vào hôm thọ yến của phụ hoàng, ta lại bắt gặp nàng đang mỉm cười rất hạnh phúc bên cạnh Cố Vân Tranh, khoảnh khắc đó khiến ta đột nhiên không muốn quấy rầy hạnh phúc của nàng nữa.
Sau đó, ta lại chứng kiến Cố Vân Tranh tra tấn sỉ nhục nàng chỉ vì thứ muội kia.
Đó là lần thứ hai ta hối hận, lẽ ra ta nên nghĩ đến những người như Cố Vân Tranh căn bản không thể cho nàng hạnh phúc.
Đáng lẽ lúc đó ta nên giành lại nàng từ tay Cố Vân Tranh, cho dù nàng ghét ta hay oán giận ta, nhưng ít nhất ta sẽ không để nàng chịu đựng những tra tấn đó nữa. Thế là ta bắt đầu sắp xếp, tính toán Cố Vân Tranh từng chút một, dự định cướp lại vị trí trữ quân, ta cũng biết rõ, ngay cả khi ta làm vậy, thì cũng sẽ không thể ở bên cạnh nàng.
Nhưng ít nhất, ta có thể cho nàng một cuộc sống tốt hơn khi nàng rời khỏi Cố Vân Tranh.
Thế nhưng ta không ngờ Cố Vân Tranh lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức không đợi đến ngày đăng cơ mà tống giam Sở gia, còn giết chết nàng.
Sau khi nàng chết, Cố Vân Tranh mất đi phe cánh của Sở gia, thế là ta nhanh chóng lấy được vị trí trữ quân của Cố Vân Tranh, sau đó tự tay giết hắn.
Trước khi Cố Vân Tranh chết, hắn vẫn nhớ đến Sở Bạch Liên kia.
Lúc ấy ta cảm thấy không đáng thay nàng.
Bởi vì ta biết dáng vẻ xinh đẹp nhất của nàng, cũng thấy dáng vẻ của nàng khi bị Cố Vân Tranh tra tấn.
Cố Vân Tranh không xứng với nàng.
Nếu cho ta một cơ hội làm lại từ đầu, ta sẽ bảo vệ nàng suốt quãng đời còn lại, không bao giờ cho Cố Vân Tranh có bất kỳ cơ hội nào để chà đạp nàng nữa.
Nhưng ta lại thức tỉnh quá muộn, đợi khi ta sống lại thì nàng đã đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Nàng là một cô nương thông minh, có thể hiểu rõ mọi chuyện cũng tốt, ít nhất ta cũng không cần lo lắng nàng sẽ oán giận vì ta đã giành nàng đi.
-Hết-