Trong mộng vắng bóng thu

Chương 2


“Không.” Hắn bình tĩnh lại, quấn chặt áo choàng hơn, “Chỉ là thân thể tiểu thư vốn yếu đuối, không dám khiến nàng phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

Ta bỗng cảm thấy trong lòng đau nhói, sắc mặt tái nhợt nhưng không nói nên lời.

Có vẻ như, trong ba năm dù ta có đối xử với hắn tốt như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn mãi nhớ đến giao dịch đầu tiên và coi đó là một nỗi ô nhục lớn.

Dù ta vốn là người thẳng tính, có gì cũng sẽ nói hết ra nhưng vẫn cố gắng muốn thể hiện tình cảm của mình cho hắn thấy.

Nhưng Thôi Ninh Viễn vẫn luôn quay lưng một cách lạnh lùng và gạt bỏ nó đi.

Sau khi đến học đường, giữa tiếng hò reo của mọi người thì phu tử cũng đến.

Phu tử dẫn theo một thiếu niên mới đến trường.

“Ta tên là Hạ Văn Thu.” Thiếu niên giơ tay lên và vẫy tay nhiệt tình với nụ cười rạng rỡ, “Bạn học ngồi phía bên này, chào nhé!”

Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua mọi người, nhưng có nán lại nhìn ta một lúc đầy ẩn ý.

Người này… có hơi kỳ lạ.

Ta nhìn vào mắt hắn với một nụ cười nhẹ, không hiểu sao ta cảm thấy có hơi choáng váng.

Sửng sốt một lúc, ta chợt nhận ra sự hớ hênh của mình. Sau khi thu ánh mắt lại, ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt lạnh lùng bên cạnh.

Đó là Thôi Ninh Viễn.

“Hạ Văn Thu là công tử của vợ cả Hạ gia, không phải như ta, một kẻ hèn mọn mà Khương tiểu thư có thể dễ dàng sỉ nhục.”

Sau giờ học, lần đầu tiên hắn chủ động tìm đến ta để về cùng, nhưng được một lúc thì đột nhiên nói ra câu đó.

Ta sửng sốt một chút, hỏi lại: “Ngươi quan tâm đến chuyện này sao?”

Sắc mặt Thôi Ninh Viễn tối sầm, lần đầu tiên gọi tên ta: “Khương Địch, là nàng tự mình đa tình rồi.”

“Đừng lo lắng, vì ta và nàng đã đính hôn nên ta sẽ không để mắt đến ai nữa cả, huống chi Hạ Văn Thu này trông rất kỳ quái-“

Ta chưa kịp nói xong thì một tiếng cười chế nhạo đột nhiên vang lên từ phía sau.

Khi quay lại, ta bất ngờ khi thấy đó là Hạ Văn Thu.

Hắn ngậm một cọng cỏ trong miệng, tỏ ra lười biếng nhưng lại trừng mắt nhìn ta một cách dữ tợn:

“Không nên nói xấu sau lưng người khác. Lẽ nào bạn học Khương Địch không hiểu đạo lý này sao?”

“Ta hiểu chứ.” Ta lại nói, “Sao ta có thể nói chuyện xấu sau lưng ngươi cơ chứ? Không phải ta đã nói trước mặt ngươi rồi sao?”

Những lời này dường như không thể bác bỏ được, cuối cùng hắn không còn cách nào khác ngoài trừng mắt nhìn ta thêm vài lần nữa và giận dữ nói: “Ngươi cứ cẩn thận đấy.”

Trong khi ta và Hạ Văn Thu đang nói chuyện, Thôi Ninh Viễn đã sốt ruột bỏ đi.

Ta muốn bắt chuyện, nhưng không hiểu sao tự dưng lại nhớ đến chuyện lúc sáng gặp phải Đường Lộ và giấc mơ kì quái đêm qua.

Hơn một tháng nay, Thôi Ninh Viễn ngoại trừ việc đi học thì cứ hay ra ngoài.

Ta phái người đi điều tra, họ nhanh chóng báo cáo lại: Mỗi lần rời khỏi nhà Thôi Ninh Viễn đều đi tìm Đường Lộ.

3

“Sao họ lại quen nhau?”

Lính canh trả lời: “Hôm đó, sau giờ học, Thôi công tử gặp lại Đường Lộ trên đường và hỏi về vết thương của nàng ta. Đường Lộ là một nữ nhi hiểu biết về y thuật nên bảo rằng nàng ta không sao cả. Thời gian trôi qua, hai người họ cứ như thế mà qua lại với nhau.”

Gia thế của Đường Lộ rất đơn giản. Phụ thân nàng ta là một thầy lang nổi tiếng ở khu vực phường Tây Nam của kinh thành. Sau khi ông qua đời hai năm trước, Đường Lộ đã tiếp nhận vị trí của ông.

Một người như vậy đúng là không thể bình thường hơn được nữa, nàng ta còn có thể có thủ đoạn gì được chứ?

Trong giấc mơ của ta, làm thế nào mà nàng ta lại hợp sức với Thôi Ninh Viễn để lật đổ Khương gia của ta và từng bước đạt được vị trí đó?

Ta bối rối và muốn mơ lại giấc mơ đó để nắm bắt thêm chi tiết.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, ta cũng không bao giờ có thể mơ về giấc mơ đó nữa, không biết đó là sự lo lắng vô căn cứ hay đó là một cái kết đã được dự đoán trước.

Hôm đó, trong giờ nghỉ buổi sáng ở học đường, Thôi Ninh Viễn đến gặp ta và nói muốn nói chuyện riêng với ta.

Khi ta và hắn đến góc sân, hắn lưỡng lự một lúc rồi chậm rãi nói:

“Ta có một người bạn, tuy là nữ nhân nhưng có tham vọng rất lớn. Nàng ấy cũng rất muốn được học tại một học đường ở kinh thành…”

Trong giây lát, ta cảm thấy đột nhiên bừng tỉnh, và một ý nghĩ chợt đến trong đầu ta:

Chẳng lẽ trong mộng, sau khi ta giúp Đường Lộ vào học đường, nàng ta và Thôi Ninh Viễn mới tìm được cơ hội thăng tiến nhanh chóng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.