Buổi trưa, người trong thôn lục tục khiêng rương về, hai thùng gỗ lê vàng thượng hạng, hơn phân nửa đã mặc đồ cũ, đồ trang sức cũng còn đầy đủ, bạc không thu lại được. Nha hoàn hơi sợ hãi nhìn Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư, tìm được hết rồi…”
“Không sao, lui xuống đi.” Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. Một nhà Trương Lan ham chơi, ngân phiếu tới tay không phải bị Trần Chiêu lấy đi dụ dỗ nữ nhân thì là bị Trần Phúc cầm đi đánh bạc, trang sức và y phục bị Trần Phương chiếm mất nên tránh thoát một kiếp. Nhưng mà cũng không thể dùng.
“Bạch Chỉ.” Tương Nguyễn gật đầu với hai cái rương kia: “Ngoại trừ mẫu thân lưu lại, những thứ khác có được hiệu cầm đồ đầy đủ rồi, tốt nhất là gấp hết thành ngân phiếu.”
“Cô nương.” Bạch Chỉ hơi giật mình: “Toàn bộ sao? Tất cả đều là của cô nương…”
“Thứ đã dùng qua, muốn nó làm gì.” Tưởng Nguyễn ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi rót cho mình một chén trà. Từ sau khi Trương Lan xảy ra chuyện, nha hoàn trên trang viên đều vô cùng e ngại Tưởng Nguyễn, lá trà đưa tới đều là trà mới của năm nay.
“Quần áo dù sao cũng phải giữ lại vài món chứ.” Bạch Chỉ nói: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ hồi kinh, mặc như vậy cũng không tốt lắm.”
“Không mặc đến mức như vậy, phụ thân sao có thể thương ta.” Tương Nguyễn thản nhiên nói, trên mặt nàng vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt lại có chút lạnh như băng.
Bạch Chỉ nhất thời nghẹn lời, cũng không biết trả lời như thế nào. Đang chần chờ, liền kiễng ôm một giỏ rau quả đã rửa sạch đẩy cửa mà vào, đem đối thoại của hai người thu hết vào tai, liền nói theo: “Đúng vậy, nếu là tìm quần áo mặc ban đầu, vậy không phải chỉ lo mặt mũi không cần bên trong, cô nương chống đỡ không khó chịu? Hơn nữa, Bạch Chỉ, ngươi cũng đừng quên, quần áo hiện tại cô nương cũng mặc không được, không thấy Trần Phương cũng không có mặc sao.”
Bạch Chỉ nghĩ cũng phải, cũng không do dự nữa, ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt di vật của Triệu Mi, những thứ còn lại liền phân phó mấy người khiêng ra ngoài, tìm hiệu cầm đồ đổi bạc.
Đợi Bạch Chỉ đi rồi, Liên Kiều vừa đem sách lúc trước thu vào trong rương, vừa chần chờ nói: “Cô nương, nô tỳ hôm nay ở bên ngoài, nghe được một việc.”
Còn chưa dứt lời, liền nghe thấy cửa đông một tiếng bị người đá văng từ bên ngoài, Trần Phương khí thế hung hăng xông vào từ bên ngoài, đổ ập xuống liền hỏi: “Tiểu thư, tại sao người lại đối xử với mẹ ta như vậy!”
“Làm càn!” Liên Kiều đứng lên theo, cả giận nói: “Ai cho ngươi lá gan, ở trước mặt cô nương hô to gọi nhỏ!”
Trần Phương cũng không yếu thế chút nào, cao giọng nói: “Tiểu thư, ta kính người là tiểu thư, người đến thôn trang mấy năm nay, chẳng lẽ nương ta không phải cung phụng người, nếu không có nương ta, sao người có ngày hôm nay! Ca ca ta cũng đối xử với người không tệ, vì sao người hãm hại hắn, để hắn hãm sâu vào đại lao, tiểu thư, người thật ác độc!”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!” Liên Kiều Khí bất quá: “Cái gì hãm hại, rõ ràng chính là Trần Chiêu gieo gió gặt bão, muốn hãm hại cô nương của chúng ta!”
“Liên Kiều,” Tưởng Nguyễn ngăn nàng lại, nhìn về phía Trần Phương, đột nhiên cười cười: “Trần cô nương, có phải cô nghĩ sai rồi hay không, hại Trần Chiêu vào đại lao, không phải chính là cô sao?”
“Ngươi có ý gì?” Trần Phương nhíu nhíu mày.
“Trần cô nương, có phải cô đã quên rồi hay không, mười mấy ngày trước, cô mời tôi đi xem chậu mỹ nhân dưới ánh trăng.” Tương Nguyễn nâng chén trà lên, thổi bọt trà đang trôi nổi ở phía trên, nhẹ nhàng uống một hơi: “Lại nói tiếp, ca ca cô cùng Xuân Oanh kết duyên, chính là do mỹ nhân dưới chậu trăng kia bắt đầu.”
Trần Phương mới đầu có chút không rõ Tưởng Nguyễn đang nói cái gì, đợi nghe được câu cuối cùng, đột nhiên cả kinh, không thể tin nói: “Ngươi là cố ý? Xuân Oanh đi nơi đó, là ngươi làm quỷ?”
“Ngươi nói sao?” Tương Nguyễn hỏi ngược lại.
“Không thể nào, điều đó không có khả năng…” Trần Phương có chút kinh hãi nhìn nàng: “Coi như là ngươi dẫn Xuân Oanh đi qua, làm sao ngươi biết chuyện sau đó, ngươi không có khả năng tính toán đến tình trạng như vậy, chẳng lẽ ngươi là yêu ma hay sao…”
“Có lẽ ta chính là yêu ma cũng không chừng đâu? Ngươi hại ca ca ngươi, ca ca ngươi hại mẹ ngươi, cho nên, không thể trách ta được.” Tương Nguyễn nhìn nàng cười, nước trà nóng hổi đem môi nàng đỏ bừng, da trắng như tuyết, nụ cười bên môi thực mị nhân như tinh mị. Trần Phương lui về phía sau vài bước, lắc đầu nói: “Không, ta không tin, không…” Dường như sợ hãi tới cực điểm, lại quay người bỏ chạy.
Liên Kiều cau mày nói: “Phát điên cái gì, ngày thường nàng ăn mặc, cái nào không phải cô nương, đối đãi cô nương như vậy, còn không biết xấu hổ nói ra những lời kia, quả thật là mỡ heo che tim, ghê tởm!”
Tưởng Nguyễn nói: “Nàng không phải đã gặp báo ứng rồi sao? Trên đời vạn sự vạn vật, tất nhiên có nhân quả, hôm nay hậu quả xấu của một nhà Trương Lan, chính là nhân bọn họ gieo xuống trong quá khứ.”
Liên Kiều cười nói: “Vẫn là cô nương thông minh, xem nàng bị dọa thành như vậy, cô nương chúng ta liệu sự như thần.”
Tưởng Nguyễn bật cười, đời trước trong những người hại y, trong cung, trong lúc đau khổ bất lực, chuyện mà nàng học được chính là ẩn nhẫn. Nếu có mưu đồ, thì phải từ từ mưu đồ, lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, tất cả những thứ này, hiện giờ dùng cũng thuận tay. Nghĩ đến vừa rồi, nàng hỏi: “Vừa rồi ngươi có lời gì muốn nói với ta?”
“Cái này…” Liên Kiều cắn môi: “Bên ngoài khắp nơi đều là lời đồn đại của lão gia, nói lão gia trị gia không nghiêm, để mặc cho đích trưởng nữ của Thượng Thư phủ ở thôn trang mặc người khác ức hiếp.” Dứt lời cẩn thận quan sát thần sắc của Tưởng Nguyễn, lại thấy Tưởng Nguyễn lộ ra một tia cười nhạt: “Thật sao?”
Trang tử trên còn ăn mặc sôi sùng sục như thế, trong kinh sư tự nhiên cũng coi việc này như đề tài bàn tán sau bữa cơm trà. Không có chỗ nào mà không nói là Tưởng thượng thư mặt mũi lạnh lùng, lại cảm khái đích nữ Tưởng gia cao nghĩa thông tuệ, cửa lớn phủ Tưởng gia đóng chặt, ngay cả nha hoàn sai vặt ra ngoài chọn mua cũng không thấy một người.
Bên trong Tưởng phủ, Tưởng Quyền đem quyển sổ con trong tay đập bộp một tiếng lên bàn sách, sắc mặt tái xanh nói: “Vô liêm sỉ!”
“Lão gia.” Phụ nhân đẩy cửa tiến vào một thân kim bách điệp mặc áo gấm đỏ rực thêu hoa, bên ngoài khoác áo mãng xà năm màu, dưới là váy phỉ thúy rải hoa dương. Chải búi tóc đuôi ngựa của châu hoa Nam Hải, nhẹ nhàng khoan khoái, mắt hạnh xinh đẹp, tuy ăn mặc như phụ nhân, lại cực kỳ ôn nhu dịu dàng, khí tức quyển sách nồng đậm. Nàng buông giỏ thức ăn trong tay xuống, đi lên trước nắm tay Tưởng Quyền, nhẹ giọng nói: “Lão gia bớt giận, đừng tức giận hại thân thể.”
Tưởng Quyền trông thấy nàng, vẻ u ám trên mặt đã tán đi chút ít, nhưng giọng nói vẫn bao hàm tức giận: “Nhìn xem những tấu chương này viết cái gì! Nói Tưởng Quyền ta nhà không nghiêm, hà khắc đích nữ, năm năm chẳng quan tâm đến con cái, làm người lãnh huyết vô tình, là ngụy quân tử! Hoàng thượng đã hạ lệnh cho ta về nhà nghĩ lại, bây giờ ta lại thành trò cười trong triều! Triệu Mi, con gái ngươi nuôi tốt!”
“Chuyện không liên quan đến tỷ tỷ.” Hạ Nghiên vội vàng khuyên nhủ: “Nguyễn nhi không phải cố ý, chỉ là hôm nay như vậy, lão gia, không bằng đón Nguyễn nhi trở về đi, bình ổn sự ngờ vực vô căn cứ của Hoàng thượng, thiếp thân sẽ đi cho người đi chuẩn bị.”
“Không cần.” Tưởng Quyền giơ tay lên, trong ánh mắt tất cả đều là âm u: “Vương Ngự sử đã tự mình chuẩn bị xe muốn đưa nàng về kinh.”
Lời ngoài đề…
Mềm yếu phải về kinh rồi, trở lại nhà của Tưởng gia thì phải kéo màn che ra, nam chính cũng phải ra sân, mọi người có vui vẻ hay không (******)