Tưởng Hạm cười rộ lên: “Đại tỷ tỷ sao lại chọn màu sắc hoàn toàn khác với Nhị tỷ tỷ, lần này hai người đứng chung một chỗ coi như là rõ ràng rồi, thú vị.”
Tưởng Tố Tố sửng sốt một lát, cũng cười nói theo: “Đại tỷ tỷ mặc màu đỏ nhất định đẹp hơn Tố Nương, cũng rất vui mừng” Tuy nàng biết Tưởng Nguyễn chọn một tấm lụa màu đỏ, nhưng không ngờ bộ xiêm y này lại lộng lẫy như vậy. Bất quá điều này cũng làm cho trong lòng nàng an ủi một chút, tiểu cô nương trẻ tuổi tất nhiên không áp chế được bộ xiêm y hoa lệ phức tạp màu đỏ này. Tưởng Nguyễn tướng mạo xinh đẹp, mặc bộ xiêm y này cũng chỉ bị thế của xiêm y đè ép, có vẻ hơi nặng nề nhẹ chân, tục khí vô cùng.
Tưởng Hạm cũng nghĩ như nàng, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nguyễn có chút hả hê, ngoài miệng lại nói: “Liễu chưởng quỹ thật đúng là bất công, hoa văn y phục hoa lệ làm cho đại tỷ tỷ như vậy, chúng ta lại kém hơn. Quần áo giống như hoa này, chỉ có đại tỷ tỷ mới dám mặc.”
“Ta nếu là đích trưởng nữ của Tưởng phủ, mặc một chút cũng tốt.” Tương Nguyễn mỉm cười: ” xiêm y mà các ngươi chọn cũng cực nổi bật đấy, cô nương Tưởng phủ ai ai cũng đều tốt.”
Tưởng Đan nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Quần áo của đại tỷ tỷ thật là đẹp, muội chưa bao giờ thấy qua trong phủ có người mặc như vậy.”
Tưởng lão phu nhân ngồi trên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn nói: “Quần áo không tệ nhưng còn thiếu chút gì đó, đại nha đầu dường như không mặc áo choàng, Đỗ Quyên, lát nữa con lấy món trâm hạc đỏ thẫm trong hộp đưa đến Nguyễn Cư.”
Đại Hồng Hạc Phi là của hồi môn của Tưởng lão phu nhân, đương nhiên là vô cùng quý giá, nhưng từ trước đến nay Tưởng Tố Tố thích màu trắng yên tĩnh, chưa từng xin qua, nhưng điều này không có nghĩa là bà ấy không thích. Bây giờ Tưởng lão phu nhân đưa vật hồi môn của mình cho Tưởng Nguyễn, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, Tưởng Hạm sớm đã đỏ mắt, chua xót nói: “Tổ mẫu thật sự thương đại tỷ tỷ, vừa trở về đã đưa thứ tốt như vậy cho muội.”
Tưởng lão phu nhân liếc nàng một cái, ngữ khí không phân biệt được vui buồn: “Các ngươi nuôi dưỡng ở trong Tưởng phủ, mặc có thể dùng được quá ít? Đại nha đầu bây giờ mới trở về, mấy năm trước ở trên thôn trang cũng chịu không ít đau khổ, nhìn trên người ngay cả món trang sức ra dáng cũng không có.”
Tưởng Tố Tố suy nghĩ một chút, nói: “Tổ mẫu nói đúng, chỗ của ta còn có rất nhiều trang sức, chi bằng người tới trong viện của ta ngồi một chút, chọn chút trang sức rồi rời đi, chỉ là trang sức của ta quá mức mộc mạc, không biết người có thích hay không.”
Tưởng Hạm không thể hào phóng như Tưởng Tố Tố, cho dù giả bộ cũng không giả vờ được, dứt khoát quay đầu sang một bên làm bộ không nghe thấy. Tưởng Đan chỉ cúi đầu, tay nắm chặt góc áo của mình, trang sức của nàng không nhiều bằng hai tỷ tỷ, nhiều nhất cũng là thời điểm ngày tết phu nhân thưởng xuống, ngày thường tích tụ cùng một chỗ, chờ ngày sau nếu có thể dùng gấp còn có thể làm được.
“Sao con có thể lấy đồ của muội muội được?” Tương Nguyễn nói: “Không sao đâu, mẫu thân đã chuẩn bị xong cho con rồi.”
Ánh mắt Tưởng lão phu nhân lóe lên, phất phất tay: “Cũng được, quần áo các ngươi đều lấy được, sáng mai đi đến nhà Thẩm thị lang, cũng phải trang điểm thể diện. Nữ nhi trong Tưởng phủ ta đều là danh môn khuê tú, Nhị nha đầu, tỷ tỷ của ngươi bây giờ mới vừa hồi kinh, trong kinh rất nhiều người cũng không quen thuộc lắm, ngày mai ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt. Ra ngoài, các ngươi đại biểu cho mặt mũi của Tưởng phủ, phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Tưởng Tố Tố gật đầu: “Tổ mẫu dạy rất đúng, Tố Nương biết rồi.”
Tưởng Nguyễn cũng gật đầu đáp ứng.
Nói chuyện một hồi, Tưởng lão phu nhân liền muốn Mặc Thiền, mấy người đều cầm xiêm y đã làm xong trở về sân. Tưởng Nguyễn đến cùng vẫn không có đi viện của Tưởng Tố Tố chọn đồ trang sức, nghe nói Tưởng Hạm lại đi, cầm đi một ít trâm vòng cổ. Tưởng Tố Tố ở phương diện trang sức châu báu đối với Tưởng Hạm cũng không keo kiệt, có lẽ bởi vì Tưởng Quyền cho tới bây giờ cũng sẽ không thiếu nàng.
Đến buổi tối, Thải Tước bên cạnh Tưởng lão phu nhân quả nhiên đưa Đại Hồng Hạc tới, cùng lúc đó còn mang theo một hộp trang sức, gọi là Tưởng lão phu nhân thưởng, dặn dò Tưởng Nguyễn ngày mai phải ăn mặc đàng hoàng một chút. Tưởng Nguyễn cũng không chối từ, cười đáp ứng, sau đó từ trong hộp chọn một cây trâm bạc chất lượng tương đối bình thường đưa cho Thải Tước, nói phiền toái Thải Tước đi một chuyến này. Thải Tước lúc đầu không chịu nhận, cuối cùng chối từ, chỉ buồn cười tiếp nhận.
Thải Tước đi rồi, liền vểnh lên nói: “Lão phu nhân hôm nay đối với cô nương tốt như vậy, cuộc sống của cô nương có thể tính là khổ tẫn cam lai.”
“Con hạc lớn màu đỏ này rất quý giá, cứ như vậy cho cô nương, có thể thấy được trong lòng lão phu nhân vẫn thương cô nương chúng ta.” Bạch Chỉ cũng vui mừng, vừa xếp con hạc nhỏ lại, vừa cẩn thận nhìn lông trên đó.
Lộ Châu lắc đầu: “Ta nhìn cũng không thấy được, hôm nay cô nương vừa hồi phủ, lão phu nhân liền để cho cô nương ăn mặc đàng hoàng đi đến nhà Thẩm thị lang, ngày mai tụ họp đều là tiểu thư quý tộc trong kinh, cô nương chúng ta năm năm chưa từng hồi kinh, lần này lộ diện, tất nhiên muốn cho mọi người biết, đại cô nương Tưởng phủ là danh môn mỹ nhân chính trực, ta đoán lão phu nhân là có ý tứ này.”
Tương Nguyễn gẩy bấc đèn: “Lộ Châu nói không sai, trái phải là chỗ tốt của cái tên Tưởng phủ đại tiểu thư này mà thôi. Thu cái hộp kia lại, ngày mai sợ là cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.”
Trong Quế Lan Viện, Trương ma ma đứng dậy bưng cho lão phu nhân một chén trà hạt sen táo đỏ, Tưởng lão phu nhân tiếp nhận trà cũng không uống, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn miếng táo đỏ phập phồng trong chén trà: “Trương ma ma, người cảm thấy Đại nha đầu thế nào?”
Trương ma ma cười nói: “Đại cô nương sinh ra đã đẹp, bây giờ nhìn cử chỉ lời nói cũng rất có phong độ, chỉ là mệnh khổ chút, phu nhân đã đi từ sớm.”
“Nàng là người thông minh.” Tưởng lão phu nhân nhíu nhíu mày: “Lần vừa về phủ gặp ta, ngươi không nhìn thấy nha đầu này toàn thân tác phong giống như quý nhân xuất thân trong cung. Trước kia nhìn thấy nàng nhát gan ngoan ngoãn, bây giờ khí chất cũng thay đổi, ngược lại không giống thân nương của nàng. Chỉ những năm nay nàng đều ở trên trang, những chuyện kia Hạ Nghiên làm ngươi cũng không phải không biết, sao có thể có trái cây ngon để ăn, không bị nuôi phế cũng không tệ, nàng làm sao làm được như hôm nay?”
“Có lẽ là giống ngài, ” Thải Tước ở một bên nghe được, cười mỉm tiếp lời: “Dù sao cũng là cháu của ngài, lão phu nhân năm đó chính là danh môn khuê tú số một số hai trong kinh, ai nghe được không nói quy củ tài mạo của ngài đều là tốt nhất, đại cô nương nhìn thông thấu đấy, có lẽ trời sinh như thế, cho dù ở thôn trang cũng có thể dưỡng ra phái đoàn trong cung.”
“Chỉ ngươi miệng lưỡi ngọt.” Tưởng lão phu nhân cười mắng: “Cũng không biết nha đầu kia hứa cho ngươi chỗ tốt gì, lại nói giúp nàng như vậy.”
“Ta cũng không phải là đại cô nương nịnh nọt, ta là đang lấy lòng lão phu nhân.” Thải Tước đáp lại.
Trương ma ma cũng cười theo: “Lão phu nhân cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, đại tiểu thư hiểu quy củ là chuyện tốt, ta thấy ở trong đại tiểu thư đại gia trong kinh cũng là số một số hai. Tưởng phủ có người như vậy, thật nở mày nở mặt.”
Tưởng lão phu nhân gật đầu: “Chỉ hy vọng ngày mai nàng có thể làm tốt một chút.”
Lời ngoài đề…
Sưu tầm sưu tầm ngươi đừng rơi nha, trong lòng người ta thật thương tâm ~ cầu bao dưỡng cầu sưu tầm 《