Hòa Vân Sinh luôn cảm thấy giấc mộng này của mình quá dài.
Sáng sớm hôm nay tỷ tỷ của hắn lên núi, đốn củi, cuối cùng lấy ra trong túi vải không có ăn điểm tâm phân cho hắn một cái. Hòa Vân Sinh vốn định cự tuyệt, nhưng mùi thơm ngọt ngấy tràn ngập chóp mũi, Hòa Yến đã cúi đầu cắn phần của mình, ma xui quỷ khiến, Hòa Vân Sinh liền vươn tay ra nhận lấy.
Hắn cắn một miếng, vị ngọt là xa lạ. Hòa Tuy bất công lợi hại, tất cả đồ ăn ngon đều cho Hòa Yến, mà Hòa Yến cũng không phải là người vui vẻ chia sẻ.
Hòa Yến thấy hắn ăn rất chậm, nhét toàn bộ số còn lại vào tay hắn, nói: “Còn lại đều cho ngươi, ta ăn no rồi.”
Hòa Vân Sinh không biết làm sao.
Hòa gia chỉ có hai tỷ đệ bọn họ. Hòa Tuy năm đó bất quá là tiêu sư đến kinh thành vận chuyển hàng hóa, trên đường đi vừa vặn gặp sơn phỉ cướp bóc, cứu tiểu thư trong phủ tú tài kinh thành, liền kết mỹ mãn nhân duyên. Tú tài gia cũng chỉ có một vị tiểu thư như vậy, Hòa Tuy lại không cha không mẹ, vì thế tự nguyện trở thành con rể tới cửa.
Tuy là con rể tới nhà, nhưng một đôi con cái vẫn theo họ chồng.
Về sau hai vợ chồng tú tài lần lượt chết bệnh, Hòa phu nhân cũng thành ngày tháng buồn bực. Hòa phu nhân sinh ba tuổi liền buông tay nhân gian, còn lại ba người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Hòa Tuy và phu nhân phu thê tình thâm, Hòa Yến sinh rất giống Hòa phu nhân, ước chừng bởi vì điểm này, Hòa Tuy phá lệ yêu thương Hòa Yến. Hòa gia tuy rằng không giàu có, Hòa Tuy vẫn luôn hết sức thỏa mãn nhu cầu Hòa Yến. Lâu dần, Hòa Yến cũng biến thành một tính tình làm người ta chán ghét, ít nhất Hòa Vân Sinh không yêu tỷ tỷ này nổi.
Nhưng từ sau khi nàng bị bệnh, rất nhiều hành vi của nàng trở nên không thể tưởng tượng nổi, Hòa Vân Sinh cũng không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.
“Mỗi ngày ngươi đều lên núi đốn củi?” Hòa Yến hỏi hắn: “Buổi chiều làm cái gì? Không đi học đường sao?”
Hòa Vân Sinh chỉ nhỏ hơn Hòa Yến một tuổi, năm nay mười lăm, hài tử ở tuổi này, hẳn là còn đang học.
“Sau khi trở về làm bánh dẻo, buổi chiều bán ở trong lều, học đường thì thôi.” Hòa Vân Sinh thuận miệng nói: “Trong nhà không có bạc, ta cũng không phải khối nguyên liệu kia, tùy tiện biết mấy chữ là được.”
Nói tới đây, tuy rằng hắn cố hết sức che giấu, Hòa Yến vẫn thấy được một tia tiếc nuối cùng khát vọng trong mắt thiếu niên này.
Dừng một chút, nàng hỏi: “Ngươi về sau muốn làm cái gì?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Hòa Vân Sinh hồ nghi, nhưng một lát sau hắn vẫn trả lời vấn đề của Hòa Yến: “Bây giờ mỗi ngày ta cũng đi võ trường, ngày sau chỉ cần qua kiểm tra là có thể đi vào trong quân phòng giữ thành, chậm rãi cũng có thể làm Giáo Úy, có thể lấy được tiền thiếu ngân rồi.”
“Chỉ như vậy? Làm võ tán quan?” Hòa Yến nở nụ cười: “Ta cho rằng ngươi sẽ muốn làm cái khác.”
“Làm gì khác?” Hòa Vân Sinh tự giễu nói: “Chẳng lẽ phải giống như Phi Hồng tướng quân sao? Cùng là họ Hòa, hắn lợi hại hơn chúng ta nhiều.”
Bất thình lình từ trong miệng Hòa Vân Sinh nghe được tên của mình, Hòa Yến sửng sốt một chút. Nàng trầm mặc một hồi mới hỏi: “Ngươi biết Phi Hồng tướng quân sao?”
“Đương nhiên là biết! Đại Ngụy ai mà không biết, năm đó Phi Hồng tướng quân Bình Tây Khương, Phong Vân tướng quân Định Nam Man, Bắc Hòa Nam Tiêu, mới có thịnh thế thái bình của Đại Ngụy ta! Thiếu niên hiệp cốt, hăng hái! Nếu ta có thể trở thành người như bọn họ, chính là chết cũng đáng!”
Hòa Yến “Phốc phốc” một tiếng bật cười.
Hòa Vân tức giận: “Ngươi cười cái gì?”
“Nhưng chỉ đốn củi và bán bánh dẻo dai thì không thể thành người như vậy. Năm đó Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân cũng không phải chỉ tùy tiện học hỏi trong võ trường là thành công.”
“Tất nhiên ta biết.” Hòa Vân Sinh đỏ mặt: “Nhưng ta…”
Thiếu niên nào mà không khát vọng kiến công lập nghiệp, Hòa Vân Sinh chính là tuổi nhiệt huyết của thiếu niên, huống hồ như lúc này, thật sự là quá chậm trễ hắn.
Hòa Yến nói: “Từ ngày mai, mỗi ngày ta đều lên núi đốn củi cùng với ngươi, bán bánh ngọt.”
“Cái gì?” Hòa Vân Sinh nhảy dựng lên từ tảng đá: “Hòa Yến, có phải ngươi điên rồi không?”
Chuyện hôm nay có thể nói là do nàng nhất thời hứng khởi, ngày ngày đều đến… Có khi nào Hòa Yến sinh bệnh đầu óc cũng hỏng mất rồi không?
Không đợi Hòa Vân Sinh nói tiếp, Hòa Yến đã đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Ăn xong thì tiếp tục làm việc đi, cảnh xuân không đợi người.”
Hòa Vân Sinh: “…”
…
Mưa xuân qua đi, liên tiếp mười mấy ngày đều là trời nắng.
Thanh Mai gần đây có tâm sự. Trước kia luôn chỉ huy nàng làm cái này làm cái kia, để cho nàng hầu hạ bên người đại tiểu thư hôm nay không bao giờ tìm nàng nữa.
Ban ngày cùng Hòa Vân Sinh ra ngoài, đến buổi tối Thanh Mai phải hầu hạ Hòa Yến rửa mặt, Hòa Yến cũng đuổi nàng đi. Duy nhất có thể dùng đến, là sáng sớm chải đầu cho Hòa Yến.
Thanh Mai lo lắng, tiếp tục như vậy, có phải nàng cũng sẽ giống như những gã sai vặt bị Hòa Tuy đuổi đi bị đuổi ra khỏi cửa hay không, dù sao đại tiểu thư không cần nàng nữa nha!
Cùng là tâm sự nặng nề còn có Hòa Vân Sinh.
Hơn nửa tháng rồi, mỗi sáng Hòa Yến đều cùng hắn lên Long Hoàn phong đốn củi. Khởi nghiệp còn sớm hơn hắn, Hòa Yến lên núi thì thôi, còn buộc một bao cát lên tay chân, Hòa Vân Sinh len lén ước lượng, rất nặng. Hòa Yến chính là mỗi ngày cõng một thứ quỷ quái như vậy lên núi đốn củi với hắn.
Nàng không hề phàn nàn một câu nào, giống như không biết mệt. Nhưng Hòa Vân Sinh nhìn thấy lòng bàn tay nàng, làn da non mịn bị mài rách không biết bao nhiêu lần, nàng dứt khoát quấn vải trên tay.
Làm như vậy có lợi ích rất rõ ràng, bởi vì nửa tháng trôi qua, Hòa Yến đã đi nhanh hơn hắn, đốn củi cũng chặt nhiều hơn hắn. Hòa Vân Sinh thầm nghĩ, bao cát kia có thần kỳ như vậy không, nếu không hắn cũng lén trói hai cái?
Hai người đốn củi so với một người đốn củi nhanh hơn, thời gian nhiều hơn có thể bán thêm nhiều bánh dẻo. Hòa Yến dù sao cũng là nữ tử, làm nghề nghiệp này vẫn không tốt lắm. Hòa Vân Sinh cũng từng nhắc nhở nàng, nhưng Hòa Yến lại không để ý. Hòa Vân Sinh cảm thấy rất đau đầu, nếu như Hòa Tuy biết những ngày này ở cùng với hắn, không phải lên núi đốn củi thì là ra ngoài bán bánh, nhất định sẽ lấy roi quất hắn.
Cũng may Hòa Tuy còn không biết.
Hòa Tuy không chỉ không biết, thậm chí mỗi ngày đều vui vẻ, gần đây luôn luôn tranh chấp không ngớt quan hệ thân mật rất nhiều, có thể ngồi trên một cái bàn ăn cơm, có khi còn nói chuyện phiếm vài câu. Hòa Tuy rất hài lòng, trên giáo trường đối với tiểu quân mới tới đều hòa ái hơn rất nhiều, gia đình cùng vạn sự hưng mà.
Lúc này Hòa Yến đang ngồi trước bàn trang điểm.
Thanh Mai lo sợ bất an nhìn nàng.
Hòa Yến từ khi khỏi bệnh, không thích soi gương, cũng không thích trang điểm cho nàng. Hiện giờ lại loay hoay, Thanh Mai có chút khẩn trương. Gần đây trong phủ chi phí vô cùng quẫn bách, lúc này Hòa Yến muốn mua son mới, nhưng không bỏ ra nổi tiền bạc.
Hòa Yến lật qua lật lại cao đầu hương phấn trên bàn, cảm thấy có chút đau đầu. Những thứ này đã dùng qua, không bán được tiền. Nàng lại lật vài cái, tìm được mấy cây trâm cài tóc và trang sức.
Đều là ngân chế, chất lượng bình thường, không bằng lúc trước nàng ở Hứa gia dùng, bất quá hiện tại cũng quản không được nhiều như vậy.
Nàng tìm ra toàn bộ mấy món trang sức, đưa cho Thanh Mai.
“Mang những hiệu cầm đồ này đi, chết, chết, tiền bạc nhiều một chút.”
Thanh Mai mở to hai mắt: “Nhưng… Nhưng…”
“Bây giờ chúng ta rất nghèo.” Hòa Yến nghiêm túc giải thích với nàng: “Những thứ này không thể ăn.”
Nàng phải đem đồ trang sức làm thành, đi kiếm chút bạc, tốt nhất có thể gom đủ tiền học đường Hòa Vân Sinh.
Nàng đã chiếm thân thể Hòa đại tiểu thư, chí ít cũng nên làm chút chuyện cho Hòa gia. Chờ sau khi chuẩn bị những thứ này tốt, mới có thể an tâm làm chuyện của mình.
Thí dụ như, tính một món nợ cũ.
Lời ngoài đề…
Sưu sưu sưu: nghèo đến sụp đổ…