1
Đêm chuộc thân, ta như trút được gánh nặng bao lâu nay, vừa đàn xong khúc nhạc cuối cùng, lẳng lặng chờ đợi Liễu ma ma tuyên bố trả tự do cho ta.
Nhưng đúng lúc này, Xuân Phong Lâu đột nhiên nghênh đón hai vị quý công tử.
Bọn họ mặc y phục màu bạch kim, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội, vừa nhìn đã biết là một đôi.
Hai miếng ngọc bội đẹp tự nhiên thuần khiết, tựa như dương chi bạch ngọc, trong suốt lại sáng ngời.
Cho dù ta là người đã từng thấy qua rất nhiều đồ tốt, cũng hiểu được miếng ngọc quý hiếm đến mức này, người sở hữu nó chắc chắn không phải lẻ tầm thường.
Có lẽ là vì đêm nay Liễu ma ma cho ta ăn mặc xinh đẹp đến say đắm lòng người, hoặc là vì mảnh lụa mỏng màu đỏ trên người ta quá mức bắt mắt.
Vị công tử dáng người cao ráo vừa nhìn thấy ta đã trừng to hai mắt.
Mặc dù chỉ là thoáng chốc nhưng tất cả đều bị vị công tử có dáng dấp thấp bé còn lại nhìn thấy.
Trực giác nói cho ta biết, vị công tử có vóc dáng thấp bé này thực chất là một nữ nhân.
Nàng hỏi vị tú ông bên cạnh, biết được ta là nương tử hoa khôi nổi danh nhất kinh thành.
Càng biết rõ ta phải chuộc thân cho mình, đêm nay là đêm cuối cùng ta ở đây.
Sau khi nghe xong, nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt đều là khinh bỉ.
“Hoa khôi thời cổ đại các ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi sao?”
Thì ra trong mắt nàng ta, ta chỉ là một nữ tử phong trần đê tiện.
Một giây sau, giọng nói mềm mại của nàng ta lại mang theo mấy phần điêu ngoa tùy hứng truyền đến.
“Hừ, đã lên làm hoa khôi rồi, lại còn muốn chuộc thân! Hôm nay ta làm chủ, cũng cho Hồng Tụ cô nương nếm thử mùi vị nam nhân.”
2
Lời còn chưa dứt, phía dưới khán đài truyền đến những lời bàn tán xôn xao.
Liễu ma ma đang định ngăn vị công tử này lại, nàng ta đã lặng lẽ nói mấy câu với Liễu ma ma.
Sắc mặt Liễu ma ma lập tức trắng bệch.
Biết được giá chuộc thân của ta cao tới ba ngàn lượng.
Vị công tử không nói một lời, trực tiếp từ trong n.g.ự.c móc ra một tờ ngân phiếu năm ngàn lượng, ném lên bàn, cười lạnh nói.
“Thế nào? Số ngân phiếu này đủ rồi chứ?”
Vị công tử nhỏ con nói xong, mọi người đều nghĩ ta là hoa khôi, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho đến khi một kẻ say rượu đến ôm ta, xé rách mảnh lụa đỏ của ta trước mặt mọi người.
Vị công tử nọ thấy thế, cười hì hì ném cho hắn ta một túi đầy bạc.
Hắn ta ném ta lên cái giường mềm mại ngay tại đó, khép tấm rèm châu lại, tiến về phía ta.
Rất nhanh, ta đã bị mất đi thân trong trắng.
Trong sự nhục nhã đau khổ, ta tưởng như mình đã chết.
Vốn là nương tử hoa khôi nổi danh khắp kinh thành, một khi không còn trong sạch thì đã hoàn toàn trở thành đồ vật trong túi nam nhân, trở thành miếng thịt ngon, béo bở trong mắt đám sói đói.
Trải qua ba tháng, ta đã bị bệnh hoa liễu.
Mấy ngày sau, Liễu ma ma đột nhiên mang theo một bình dầu hỏa đến, đi tới gian phòng thấp kém nhất.
Lúc bà ta đổ dầu hỏa lên người ta, ta đau khổ không ngừng cầu xin, Liễu ma ma vốn luôn nghiêm khắc lúc này mắt cũng đỏ hoe.
“Hồng Tụ, tiểu cô nương tốt của ta, mẫu thân cũng không muốn đâu nhưng đây là ý chỉ của Thái tử phi đích thân hạ lệnh, lão nô có thể gì được đây?”
“Ngày đó hai vị công tử kia là đương kim Thái tử và Thái tử phi. Thái tử phi nói, bệnh này rất bẩn, chỉ có thể dùng lửa để trị!”
“Tiểu cô nương tốt của ta, sau khi chịu sự trừng phạt cuối cùng này, kiếp sau, con phải đầu thai vào một gia đình tốt, trong sạch, ngàn vạn lần đừng vào Xuân Phong lâu nữa!”
Một giây sau, lửa lớn “Phực” một tiếng từ trên người ta vọt lên.
Trong phút chốc, cả tâm can đều đau đớn quằn quại truyền khắp toàn thân, giống như ngàn vạn cây kim bằng thép đồng thời đ.â.m thủng thân thể ta.
Ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thân thể không thể khống chế mà vặn vẹo lăn lộn.
Từng tiếng thét chói tai thê lương đến cực điểm vang vọng toàn bộ Xuân Phong Lâu.
Cho đến khi thân thể ta hóa thành tro tàn, không còn tiếng động nữa.
Có lẽ là do ta oán niệm quá sâu nặng, sau khi c.h.ế.t hồn phách của ta lại bay vào Đông cung.
Biết được tin ta chết, Thái tử phi Thẩm Kiều vui vẻ uống rượu.
Sau đó thoáng cái nhào đã vào trong lòng Thái tử, gọi thẳng tên của hắn.
“Tạ Huyền Lễ, chàng xem ả hoa khôi c.h.ế.t tiệt mà chàng hay đến tìm đấy, lần này thì tốt rồi, nàng ta đã bị tú bà thiêu sống rồi.”
“Nếu ai dám tranh giành nam nhân của ta thì cứ xem ta xé xác ả ra!”
Thái tử Tạ Huyền Lễ nghe xong, trong đáy mắt lộ ra tia buồn bã mất mát, trên khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
Nhưng một giây sau, Thái tử phi chỉ trêu chọc vài câu, hắn đã tình mê ý loạn.
Nhìn bộ dạng lả lơi của Thái tử phi, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải làm cho Trầm Kiều nợ m.á.u trả bằng máu!
Mở mắt ra lần nữa, lại thấy Thái tử phi kéo tay Thái tử vừa mới bước vào cửa Xuân Phong lâu.