Ta và Cố Thanh quen nhau đã mười năm, vào ngày cập kê của ta, Thánh Thượng mỉm cười hỏi ta muốn lễ vật gì, ta đang muốn mở miệng xin người ban hôn lại thấy mình mười năm sau quần áo tả tơi nhìn ta lắc đầu.
“Đừng, đừng lấy hắn!”
Toàn thân ta lạnh toát, lời vừa nói đến bên miệng liền xoay chuyển:
“Thần nữ yêu thích “Hàn Thu Đồ” của Hoàng thượng đã lâu, chỉ cầu có thể cho thần nữ mô phỏng một lần.”
Hoàng thượng cười lớn, ban thưởng bức họa kia cho ta, chỉ có Cố Thanh, tay cầm ly trắng bệch, biểu cảm không thể nói là đẹp mắt.
Ta thích Cố Thanh đã mười năm, kể từ lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã thích, trưởng tỷ nói đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa của nó là gì, từ nhỏ Cố Thanh đã nổi bật giữa đám đông, trong tất cả nam tử ta từng gặp qua chỉ có hắn đẹp trước sau như một, mặc dù tính tình không tốt nhưng khuôn mặt kia đủ để triệt tiêu tất cả khuyết điểm trên người hắn.
Ta sinh ra trong thế gia, phụ thân không chịu thua kém, lăn lộn ngồi lên vị trí Lại bộ thị lang, năm trước trưởng tỷ đã gả cho con trai An vương gia, cũng coi như an ổn, hôm nay ta lại đến tuổi cập kê, trong nhà cũng bắt đầu để tâm hôn sự của ta.
Nhưng ta đã thấy sắc đẹp của Cố Thanh, làm sao ta có thể động lòng với những phàm phu tục tử kia? Chuyện trùng hợp xảy ra là vào đêm trước khi ta cập kê, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, vào ngày cập kê ta đã xin Hoàng Thượng ban hôn, ta được như ý nguyện nhưng sau khi gả đi mới là khởi đầu cho nỗi thống khổ của ta.
Cố Thanh cũng giống như ta, thuở nhỏ có một người muốn bảo vệ, cô gái kia dịu dàng hơn ta, ngoan ngoãn hơn ta, đứng ở nơi đó tựa như một đóa sen trắng duyên dáng yêu kiều, mà ta được gia đình nuông chiều nên tính nết đương nhiên mạnh mẽ hơn, ta và Cố Thanh đã vì người đó cãi nhau rất nhiều lần, cuối cùng lại khiến Cố Thanh nuôi nàng ta ở bên ngoài, trở thành ngoại thất!
—
Tất nhiên là ta không chịu, ba ngày nháo một trận lớn, hai ngày nháo một trận nhỏ, thậm chí có đôi khi sẽ đi đến tận phòng của đóa Bạch liên hoa kia mà mắng một trận, đem tất cả những sự thờ ơ, lạnh lùng mà Cố Thanh đối ta phát tiết hết ở trên người nàng, làm cho đóa bạch liên hoa kia vì bị ta vũ nhục liền khí cấp công tâm, đứa bé đầu tiên của hắn cứ thế mà không giữ được, Cố Thanh tức giận đến điên rồi, trực tiếp đem ta giam lỏng trong tiểu viện, bạch liên liền thuận thế vào phủ, nắm quyền chưởng quản gia đình, ta cứ vậy bị bỏ rơi.
Cho đến cuối cùng, ta chỉ còn lại một thân một mình, hạ nhân cũng từng người một bị đóa bạch liên kia thay thế, thậm chí tất cả đồ cưới của ta cũng bị nữ nhân kia lấy đi, nàng thay thế ta, trở thành tân nhiệm chủ mẫu.
Cố Thanh ở bên ngoài thông báo ta mắc bệnh nan y, cha mẹ muốn đến thăm cũng bị từ chối, cuối cùng nhất, hắn trực tiếp đưa ta đến một điền trang ở vùng ngoại ô.
Vào ngày ta chết, nàng đội chiếc mũ hồng ngọc mà mẫu thân đã làm cho ta, trên tay ôm hài tử mới sinh, cười nhẹ nhàng ngồi trên ghế chủ vị, nghe những lời chúc mừng của mọi người.
Ta yêu Cố Thanh, yêu nụ cười tuấn mỹ trên khuôn mặt và con người đầy tham vọng của hắn.
Đúng vậy, hôm đó hoàng thượng hạ chỉ, hắn trở thành Lại bộ thượng thư tiền đồ của hắn phong quang vô lượng, một khởi đầu tốt đẹp.
Ta bị cơn ác mộng này làm bừng tỉnh, còn chưa kịp nghĩ lại, nha hoàn đã tiến lên giúp ta rửa mặt, mà tổ phụ ta làm thái phó trong cung từng chỉ điểm hoàng thượng lúc ngài mới chỉ là hoàng tử, bởi vậy hắn cố ý cho tổ phụ ta mặt mũi, tới tham gia lễ cập kê của ta.
Lời hứa của hoàng thượng vẫn còn văng vẳng bên tai, long bào sáng rực khiến ta nhất thời quáng mắt, bộ dạng trước khi chết của ta cứ như vậy xuất hiện ngay bên cạnh hắn, quần áo bẩn thỉu, ố vàng, tóc tai rối bời, thậm chí còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hôi thối. Mọi người đều đang chờ câu trả lời của ta, nhưng ta lại toàn thân run rẩy, từ trước đến nay ta luôn chú trọng vẻ bề ngoài, nếu chết đi như thế này, còn đau đớn hơn cả việc giết chết ta.
Không, ta không muốn cứ như vậy chết đi giống một con kiến hôi, ta muốn giống như tổ mẫu. Dù không có tước vị, ôm theo tiền xuống suối vàng cũng được, cho dù không có tiền, bên người có một đứa con xinh xắn ở bên cạnh cũng vô cùng tốt.
Mà không phải giống như trong giấc mộng, mục nát như con rệp, thậm chí sau khi chết ngay cả quan tài cũng không có.
Bởi vậy ta nghe tiếng mình dứt khoát nói: “Thần nữ yêu thích bức《 Hàn Thu Đồ》của Hoàng Thượng đã lâu, chỉ cầu có thể để cho thần nữ vẽ lại một bức.”
“Hàn Thu Đồ” là một trong những bức họa cổ mà Hoàng Thượng cực kỳ yêu thích, nghe nói có lần Lục hoàng tử chỉ đụng một cái liền bị hắn phạt chép Tứ thư năm lần, ta cũng không thực sự muốn cái gì, lúc đấy chỉ tùy tiện nói ra, ai ngờ Hoàng Thượng trực tiếp vung tay lên, quả nhiên là cho đủ thể diện.
Nói xong những lời này hắn liền rời đi, lễ cập kê của ta lần này xem như đã gây chấn động toàn bộ kinh thành, sau lần này, tên của ta cùng bức tranh bắt đầu xuất hiện trong cuộc thảo luận của các phu nhân, nhưng mẫu thân lại nói, ta chỉ cần tìm người mình thích là được.
Trưởng tỷ cũng cũng vậy, gả cho người mình thích, nhưng ta lại luôn không thích người tỷ phu này, không có nguyên nhân khác, chỉ là hắn rất xấu.
Mặt tròn như mâm, làn da ngăm đen, nhưng ta lại không dám nói trước mặt trưởng tỷ vì sợ nàng sẽ đánh ta, tỷ ấy là người có tính cách mạnh mẽ, mắng chửi người rất hung ác, đánh người cũng hung ác.
Lúc này tỷ ấy đang kéo tay ta đi dạo sau hậu viện, do dự nhìn ta hồi lâu mới lên tiếng: “Vì sao muội không cầu thánh chỉ ban hôn?”
Ta nhún vai: “Muội không thích.”
Trưởng tỷ vỗ mạnh vào vai ta, ta không khỏi kêu lên một tiếng “ôi”.
“Đáng đời!” đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng hết lần này tới lần khác lại không buông tha nói, “Bây giờ muội có hối hận cũng đã không còn kịp, không có Hoàng Thượng tứ hôn thì với tính cách của Cố Thanh, hắn chắc chắn sẽ không cưới muội.”
Lời nói là thật lòng, nhưng nghe vào tai vẫn rất khó chịu, ta cười khổ: “Trưởng tỷ, muội sẽ không hối hận.”
Nàng hướng ánh mắt nhìn thẳng vào ta: “Muội chắc chắn?”
Ta gật đầu: “Trưởng tỷ, muội đã nghĩ thông suốt, bây giờ muội đã đến tuổi xuất giá không thể lại tùy tiện tiếp xúc ngoại nam, Cố Thanh tuy tốt, nhưng không biết tại sao, hắn hiện tại đã không còn đẹp như trước.
Ta không cách nào giải thích hành động xảy ra ngày hôm nay, nhưng tốt xấu người trong nhà đều biết ta là nhan khống, quả nhiên trưởng tỷ nhẹ nhàng thở ra: “Nếu muội cảm thấy Cố Thanh xấu, vậy đến lúc đó để mẫu thân tìm thêm vài nhà, tướng mạo và gia cảnh không quan trọng, nhân phẩm tốt là được”. Ta nghe xong vội vàng nói: “Vậy không được, tướng mạo vẫn là quan trọng nhất.”
Trưởng tỷ chịu thua dùng ngón tay chọc chọc vào trán ta: “Được được được, tỷ biết rồi. ”
Ta sốt ruột cùng trưởng tỷ trò chuyện, không mảy may để ý phía sau hòn non bộ có một góc áo màu trăng lưỡi liềm lóe lên, thật vất vả mới có thể lừa trưởng tỷ rời đi, ta dựa vào hòn non bộ, thở dài một hơi.
Dù đã quyết tâm chấm dứt mối quan hệ với Cố Thanh, nhưng tim ta vẫn mơ hồ đau đớn, cổ họng nghẹn lại, không muốn nói bất cứ điều gì.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta thở dài: “Sơ Hà, ta hiện tại không muốn đi tiền sảnh, ngươi nói cho mẫu thân, ta có chút không thoải mái.”
“Nhị tiểu thư Từ gia đúng là ngang ngược, tùy ý làm bậy.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, ta sửng sờ, chậm rãi quay đầu lại, người kia một thân trường sam thêu hình trăng lưỡi liềm càng thêm vài phần phong hoa tao nhã, hắn vốn dĩ đã sở hữu khuôn mặt đẹp không tì vết, bây giờ lại được ánh trăng xuyên qua cành lá phủ lên, đôi mắt trong veo, môi mỏng nhếch lên nụ cười.
Nhìn bộ dạng này của hắn, ta nhịn không được lùi lại một bước, trước giờ ta vẫn cho rằng hắn là thật tâm cười với ta, thế nhưng trong mộng hết thảy đều nói cho ta biết, hiện tại hắn đang mất kiên nhẫn, đang đè nén cơn giận, hình bóng của hắn trong mộng cùng hiện tại chồng lên nhau, ta không khống chế được trượt chân một cái, cả người hướng về phía sau ngã xuống. Trong lúc dòng nước tràn ngập xoang mũi, mùi tử vong trong mộng bắt đầu quanh quẩn, giống như một tấm lụa trắng dính nước, siết chặt cổ họng ta từng vòng từng vòng, trong cơn hoảng loạn, ta giống như đã chộp lấy thứ gì đó, lập tức giữ chật lấy, giọng điệu yếu ớt.
Đợi đến khi ta ngồi trên bờ thở hổn hển, hắn cả người cũng đầy chật vật, ta căm tức trừng hắn, đem hắn đẩy ngã: “Ai cho ngươi đi vào hậu viện!”
Cố Thanh lần đầu tiên bị ta đối xử như vậy, trên mặt lộ ra vẻ giống như gặp quỷ: “Là ta đã cứu cô!”
Ta ôm chặt quần áo, quay mặt đi: “Không cần.”
Hắn cắn răng, đi tới kéo tay của ta: “Cô không sao chứ.”
Chẳng biết tại sao hai mắt ta lại đỏ lên, hất tay hắn ra: “Không cần ngươi quan tâm!”
“Sau này ta sống hay chế/t đều không cần ngươi quản.” Vừa rồi nước dường như không hề rút đi, thậm chí khiến toàn thân ta run lên không ngừng, ta nghe được thanh âm của chính mình kiên định mà mạnh mẽ. “Cố Thanh, chúng ta đều là người đã trưởng thành, nam nữ đại phòng, sau này đừng gặp lại nữa.”
*Nam nữ đại phòng (男女大防): chỉ chung những phép tắc giữa người nam và người nữ khi chưa kết hôn.
Cố Thanh đột nhiên ngước mắt lên, ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hắn tàn nhẫn như vậy, khóe mắt đỏ bừng, ngay lúc ta tưởng hắn sẽ tức giận rời đi, hắn lại mỉm cười.
“Nam nữ đại phòng.”
Hắn trầm giọng nhẩm lại mấy chữ này, lại khiến ta lông tóc dựng dứng, mãi đến khi cảm giác sau lưng chạm vào hòn non bộ, ta mới có đủ tự tin để dựa vào.
Nơi này là Từ phủ, hắn có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể làm gì được ta.
“Năm năm trước ta phải đi học, cô mỗi ngày ngồi xe ngựa tự mình đem bánh ngọt đưa tới, khi đó sao không thấy cô quan tâm đến nam nữ đại phòng?”
Ta nuốt một ngụm nước bọt.
“Ba năm trước ta đi săn, cô theo sát ta chạy khắp núi, còn đưa toàn bộ con mồi bắt được cho ta, khi đó cô thế nào lại quên nam nữ đại phòng?”
Tay ta bắt đầu chống lên hòn giả sơn, sau lưng không biết là nước hay là mồ hôi.
“Năm ngoái.” Mỗi lần nói một câu, hắn lại đến gần ta một bước, đến câu nói này, hắn đã cách ta chỉ còn một bước, mà ta đã không cách nào lùi lại, hắn nắm lấy cổ tay của ta, kéo ta vào trong ngực hắn, nhiệt độ nóng bỏng lập tức khiến ta mất đi suy nghĩ, chỉ nhìn thấy miệng hắn đóng mở.