Trọng Sinh Yêu Em Lần Nữa

Chương 3


Cây đào ngoài cửa sổ đã nở đầy hoa, trong phủ bỗng trở nên náo nhiệt, Sơ Hà ở một bên cẩn thận lên tiếng: “Tiểu thư, Cố gia cho người đem sính lễ đến.”

Thì ra là thế.

Chuyện trong mộng luôn dày vò ta mà hiện giờ tất cả mọi người đều không biết tại sao ta thay đổi thái độ đối với Cố Thanh nhanh như vậy, hắn đến xin gặp ta mấy lần những lần nào cũng đều bị ta ngăn cản bên ngoài.

Mẫu thân cũng mấy lần nhắc tới nói Cố Thanh rất xem trọng hôn sự này, cơ hồ đem toàn bộ đồ tốt trong nhà thêm vào sính lễ, thậm chí còn ở bên ngoài cẩn thận chọn lựa những thứ ta thích nhất.

Ta cười lạnh, ở trong mộng hắn sau đó vì Hạ Mạn Mạn còn làm nhiều việc hơn, vì nàng ta mà không màng quy củ nâng lên làm bình thê ngang hàng với ta, lại bắt về vô số hồ điệp giữa tháng ba sương lạnh chỉ để dỗ nàng ta vui, thà rằng tham ô cũng muốn tìm được viên dạ minh châu tốt nhất tặng nàng ta.

Hắn có thể dùng thủ đoạn này vì bất kỳ nữ nhân nào, nhưng ta khinh thường nỗ lực rẻ mạt này.

Chỉ có điều ta ngàn lần không nghĩ tới Cố Thanh hắn lại to gan đến nỗi nửa đêm leo tường nhà ta, hắn tựa hồ còn cố ý ăn mặc chỉnh trang, một thân trường bào xanh lam càng làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ của hắn, trông như một con chim Khổng Tước, ta nhịn không được đi tới, mới phát hiện trên người hắn còn tỏa ra huân hương nhàn nhạt.

“Ngươi hôm nay……”

Cố Thanh con người này mang thù rất lâu, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta hôm nay như thế nào?”

“Huân hương ngươi dùng sao lại thối như vậy.”

Cố Thanh lập tức đen mặt, hít sâu hai lần mới mở miệng hỏi: “Thân thể nàng như thế nào?”

Hắn đề cập đến khiến ta tràn ngập lửa giận: “Lúc trước ta biết ngươi là vô tình cứu ta, nhưng chuyện này cũng không thể trở thành lý do buộc ta phải gả cho ngươi, ngươi không cần chạy suốt đêm tới gặp ta để phản đối, chỉ cần ngươi cự tuyệt hôn ước, ta tự sẽ nói rõ ràng cùng phụ mẫu.”

“Nàng đang nói cái gì…….”

Cố Thanh nhíu mày ra vẻ khó hiểu, thần sắc của hắn thay đổi liên tục, cuối cùng mới nhỏ giọng thì thầm: “Ta không phải tới để từ hôn.”

Ta không nghe rõ, đang muốn tiếp tục hỏi thì hắn nói một cách gay gắt: ”Việc hôn sự này đã được định, nàng và ta không có lựa chọn khác, ba tháng sau, nàng sẽ trở thành thê tử của ta”.

Nói xong hắn liền trèo tường rời đi, ta không có cách nào phát tiết tức giận, hậm hực đứng đó.

Mà ngoài tường người hầu của Cố Thanh đang dậm chân sốt ruột: “Thiếu gia, ngài nói xem ngài chăm chút ăn mặc cả nửa ngày nhất định một mực đòi đến Từ phủ, còn trèo tường vào trong, nếu bị lão gia và phu nhân biết được thì sẽ lớn chuyện mất.”

Cố Thanh có chút bực bội, nắm lấy cổ áo gã sai vặt: “Ta hỏi ngươi, huân hương ta dùng là ai đưa tới?”

Gã sai vặt kinh ngạc: “Cái này tất nhiên là Hà cô nương tự mình điều chế. Huân hương thiếu gia dùng từ trước đến nay đều là Hà cô nương làm.”

Cố Thanh ngửi mùi trên người, nghi ngờ nói: “Không phải là do mẫu thân điều chế sao? Ai cho phép các ngươi để Hà cô nương gì đó điều chế hương cho ta”

Gã sai vặt nói không nên lời, Cố Thanh nhíu mày: “Sau này đồ vật của Hà cô nương thì đừng mang đến, Tam Lạc không thích.”

“Vâng, thiếu gia.”

Cố Thanh đi vài bước lại cúi đầu nhìn quần áo trên người, đột nhiên quay lại, đáy mắt hiện lên một tia không tự tin: “Trang phục ta mặc hôm nay có xấu không?”

“Dung mạo của thiếu gia đứng đầu trong kinh thành, ngài không biết chứ thường ngày Từ tiểu thư đều ngắm đến thất thần.”

Nghe nói như thế, Cố Thanh liền sờ lên mặt mình, không khỏi cao hứng: “Ta biết rồi”.

Rất nhanh liền đến hôn lễ, tỷ phu cùng nhị ca chặn Cố Thanh ở ngoài tiền viện, Sơ Hà thích náo nhiệt, cứ lải nhải bên tai ta nào là cô gia mới bao nhiêu lợi hại, cô gia mới chỉ một chiêu đã hạ gục được đại cô gia và thiếu gia, còn khen ngợi hắn hôm nay mặc hỷ bào có bao nhiêu kinh diễm.

Ta vốn không thèm để vào tai nhưng khi khăn trùm đầu được vén lên, ta mới phát hiện lời Sơ Hà nói vẫn có chút đánh giá thấp nhan sắc của hắn.

Hắn vốn đã rất đẹp, bộ hỷ phục đỏ chói càng tôn lên làn da trắng, khuôn mặt đỏ hồng vì tác dụng của rượu, môi mỏng như được phủ lớp son đỏ, ngọn nến hỷ đang cháy dường như làm mềm các góc cạnh khuôn mặt, thậm chí ánh mắt cũng tràn ngập nhu tình.

Hắn tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay nắm lấy cây gậy cùng khăn trùm đầu, chân tay luống cuống, ta cũng là lần đầu thấy hắn như thế không khỏi có chút buồn cười, nhịn không được liền cười ra tiếng, vẫn là bà tử tiến lên nói đỡ, tránh cho Cố Thanh một phen ngại ngùng.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Thanh lại càng khẩn trương, hắn xoa xoa ống tay áo lắp bắp nói: “Hôm nay, hôm nay, cái kia, ta……”

Cố Thanh xấu hổ nói mãi không nên lời ta liền hỏi thẳng: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Hắn cụp mắt xuống, từ ống tay áo bên trong lấy ra một chiếc trâm hình hoa sen làm bằng ngọc, đáng tiếc tay nghề người làm quá kém, cũng không biết là hắn tiện tay chọn đại ở của tiệm nào, ta miễn cưỡng cầm lấy, cứng nhắc nói cám ơn.

Tục lệ ở đế đô từ trước đến nay, những cặp phu thê mới cưới thường trao nhau tín vật định tình vào đêm tân hôn, ta lấy ra một cái hầu bao tùy ý thêu, ai ngờ Cố Thanh coi nó như trân bảo treo ở bên hông, còn mừng rỡ hỏi ta: “Trông ta như thế nào?”

Hầu bao đường may thô ráp, trái ngược với bộ hỉ phục được may tỉ mỉ nhưng hắn lại yêu thích không buông, ta không khỏi đem hình ảnh hắn cùng Cố Thanh trong mộng dung hợp lại, khi đó hắn chỉ lạnh mặt lấy gậy xốc khăn trùm đầu của ta lên rồi tùy ý vứt lại một bức tranh coi như tín vật.

Sau này ta mới biết bức họa kia là do một thư sinh thất bại ven đường vẽ.

Ta nhướng mày trừng mắt nhìn hắn, khi đó ta còn tưởng rằng đấy chỉ là trò đùa của hắn, bây giờ nghĩ lại, bất quá hắn chỉ coi trọng bản thân mình, không hề hiểu lễ nghĩa đối với nữ nhân.

Sau khi thành gia lập thất, Cố Thanh rất bận, nhưng mỗi ngày đều trở về đúng giờ, thậm chí có đôi khi còn có thể cùng ta ăn trưa, ta chờ gần hai tháng, Hạ Mạn Mạn bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Ta không hiểu, theo như giấc mộng, giờ là lúc Cố Thanh bắt đầu tìm lý do ngày ngày không muốn trở về nhà, sau đó bị ta phát hiện, hắn liền đem Hạ Mạn Mạn giấu đi.

Ngồi trong viện, ta bắt đầu tróc gian.

Ta ngồi nhìn Cố Thanh đang ăn trước mặt, không nhịn được mở miệng thăm dò: “Ngươi gần đây phải chăng có việc muốn cùng ta thương thảo?”

Hắn chậm rãi thổi chén canh trên tay chậm rãi mở miệng.

Đến rồi đến rồi!

Ta âm thầm nhảy cẫng, hắn chắc hẳn bắt đầu lấy lý do công sự bận rộn không cách nào đi cùng ta, Hạ Mạn Mạn xuất hiện thì chúng ta liền có thể hòa ly.

“Gần công sự rất bận rộn.”

Ta kích động gật gật đầu, tận lực kìm nén vẻ mặt vui mừng.

“Ta đều đã xử lý thỏa đáng mọi chuyện, được một tháng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta liền xuất phát đi Lạc Đô, phu nhân nhớ chuẩn bị thu dọn đồ đạc.”

Ta sững sờ, Lạc Đô là nơi ta muốn đi từ nhỏ, nghe nói nơi đó phồn hoa không thua gì đế đô, thậm chí nam nữ đều đẹp hơn so với nơi khác mấy phần, nhưng chuyện này ta chưa hề kể cho ai, chỉ là hồi nhỏ có nhắc qua với Cố Thanh, hắn làm thế nào còn nhớ được?

Ký ức trong mộng còn in sâu vào trong tâm trí, nhưng hai Cố Thanh lại hoàn toàn khác biệt, ta bắt đầu mơ hồ, chẳng lẽ kia thật sự chỉ là một giấc mộng?

Nhưng rất nhanh ta liền có đáp án, ngay tại thời điểm chúng ta xuất phát đi Lạc Đô, hạ nhân đến báo nói là người trên đường hoa lê sinh bệnh, hỏi ý kiến Cố Thanh nên xử trí như thế nào.

Ta nghe cái tên này liền sửng sốt, không nhìn thấy Cố Thanh mặt mũi tràn đầy áy náy bước xuống xe ngựa, ta vén rèm lên, ngơ ngác nhìn hắn cau mày phân phó hạ nhân, ta nhìn thấy sự quan tâm không hề che giấu của hắn, chờ hắn lên xe ta mới mở miệng:

“Nếu người kia thực sự bệnh nặng, ngươi nên đến tận nơi xem sao.”

Cố Thanh cho là ta ăn giấm, cười nói: “Ta cũng không phải đại phu, đến cũng vô ích.”

Ta biết cơ hội của ta tới, lập tức cười lạnh: “Vậy cũng chưa chắc đâu, nữ nhân ngươi nuôi ở bên ngoài, chỉ cần là ngươi đến nàng sẽ lập tức khỏe lại.”

Ta rút lại bàn tay đang bị hắn cầm ra: “Nếu ngươi bận không qua nổi, không bằng trực tiếp đem nàng đưa vào phủ tránh hai ngươi vất vả gặp nhau.”

Hắn quả nhiên lạnh giọng: “Từ Tam Lạc!”

Mỗi lần muốn dạy dỗ ta, hắn liền gọi cả họ tên ta, nhưng ta bây giờ cũng không phải là Từ Tam Lạc ngày ngày chỉ biết đến hắn, ai quan tâm hắn nghĩ gì.

“Thế nào, ta nói gì sai?”

“Người sống ở đường hoa lê là ai, còn cần ta nói sao!”

“Cố Thanh ngươi biết rõ ta là người như nào, muốn hưởng thụ hạnh phúc chi bằng ngươi thay vị trí chủ mẫu đi!”

Lời nói của ta lập tức bị chặn lại, khuôn mặt Cố Thanh phóng đại trước mặt, trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại, đầu ta lập tức trống rỗng không kịp phản ứng.

Ngay lúc ta sắp ngạt thở, Cố Thanh mới lùi lại, nhìn mặt ta đỏ bừng lập tức mỉm cười, thấp giọng nói: “Thở đi, đồ ngốc.”

Nhưng ta rõ ràng cũng nhìn thấy tai hắn đỏ lên.

“Người sống ở đường hoa lê nàng cũng biết, chính là Hạ Mạn Mạn, nhà nàng ta trước đó phạm tội bị lục soát, toàn bộ Hà gia cũng chỉ còn nàng là nữ tử, ta vốn chỉ muốn thay nàng ta tìm kiếm nhà chồng tốt, nhưng ai ngờ hôn sự của ta cùng nàng lại được định trong năm nay.”

Ta quay mặt lại, âm dương quái khí nói: “Cho nên ngươi cảm thấy tiếc nuối, nhà chồng tốt của nàng ta bị ta chiếm mất.”

Cố Thanh thở dài: “Ta bây giờ thật không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì, tâm tư của ta đều đặt trên hôn sự này, làm gì còn có sức lực đi quản chuyện khác?”

Thanh âm của hắn bị tiếng vó ngựa bên ngoài át đi, ta tiến tới: “Ngươi nói cái gì?”

Cố Thanh liền chiếm tiện nghi ôm chầm lấy ta: “Ta nói, ta hy vọng ngày sau nương tử sẽ quan tâm nhiều hơn chuyện nội viện, Hà Mạn Mạn kia dù sao cũng là con gái của một vị đồng liêu, thêm nữa chúng ta cùng nhau lớn lên, ta thật hi vọng nàng ta có thể có cuộc sống tốt đẹp như chúng ta”

Ta không tiếp tục giãy giụa, chỉ cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.

Nếu Cố Thanh trong mộng cũng có thể cùng ta giải thích chuyện này, ta làm sao có thể suy nghĩ lung tung, để rồi bị ghen tị che mờ mắt mà làm ra những việc khiến người người chán ghét.

Chuyến đi đến Lạc Đô rất thuận lợi, thậm chí ta còn thấy được rất nhiều nam tử tuấn mĩ.

Nhưng mỗi lần ta có ý định muốn vào hoan ý lâu, Cố Thanh sẽ đen mặt kéo ta rời đi, ta chỉ có thể tiếc nuối nhìn thêm một chút.

Đợi đến khi chúng ta trở lại kinh đô, dấu hiệu mùa thu đã xuất hiện trên những cành cây, nhưng khoảng thời gian này ta cũng phát hiện Cố Thanh hoàn toàn khác so với trước đây.

Sự quan tâm chu đáo quả thực cách biệt một trời một vực so với trong mộng, thậm chí nhiều khi đều là hắn dẫn ta đi du ngoạn, mỗi lần ta vô tình nhìn sang đều phát hiện ánh mắt hắn dính trên người ta dù là ngày hay đêm. Ngày nào cũng hỏi thăm ta có ngủ ngon không rồi mới rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.