Tên côn đồ nổi tiếng trong lớp Phương Dã không đến thi đại học.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, bạn nối khố của anh đỏ mắt đưa cho tôi một bức thư tình đẫm máu.
Phương Dã cậu trai luôn thích kéo tóc đuôi ngựa của tôi ở bàn sau, vào cái hôm diễn ra kỳ thi đại học.
Chế.t trong con hẻm nhỏ mà mỗi ngày tôi đều đi qua.
1
Phương Dã, người sao tên vậy, Dã.
Anh là đàn anh nổi tiếng ở Bắc Cao, có tiền có sắc, dáng người cao lớn.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là ở trên tàu điện ngầm.
Anh tóm lấy người đàn ông hèn hạ đang lén lút chụp ảnh dưới váy tôi: “Chú làm cái gì vậy?”
“Tao…tao làm gì?”
“Lén la lén lút chụp ảnh con gái nhà người ta! Cái loại đàn ông khốn khiếp gì thế này?”
“Ai bảo nó ăn mặc như vậy!”
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi rụt rè lấy rượu thuốc ra, tôi nhìn anh đầy cảm kích.
Phương Dã nhìn chiếc áo khoác quấn quanh hông tôi, nhận lấy rượu thuốc.
“Đừng quan tâm tên đó nói gì, con gái thì phải mặc váy đẹp.”
Trời đã khuya, suốt chặng đường ấy anh đưa tôi về nhà.
Đến cửa khu dân cư, tôi mỉm cười, khẽ nói lời cảm ơn.
Phương Dã nhếch môi cười: “Chuyện nhỏ.”
Sau đó khai giảng, trùng hợp thật, chúng tôi được xếp vào cùng một lớp.
Chỗ ngồi được chọn dựa trên thành tích.
Dù tôi có ngồi ở đâu, chắc chắn Phương Dã sẽ ở bàn sau tôi.
Từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, chúng tôi người ngồi bàn trước người ngồi bàn sau đã được ba năm.
Người này chưa bao giờ lên lớp học một cách nghiêm túc, nếu mà không ngủ thì cũng là chơi game, hoặc cũng có thể là giật tóc của tôi.
“Lâm Hiểu Sanh, vừa rồi giảng tới đâu rồi?”
“Lâm Hiểu Sanh, cậu dùng dầu gội gì thế?”
“Lâm Hiểu Sanh, chép bài tập về nhà cho tớ.”
Nhìn xem, là một tên côn đồ chính hiệu.
Nhưng tên côn đồ này lại thông minh đến mức có thể thành thạo giải quyết những vấn đề mà tôi phải vắt óc suy nghĩ.
Học kỳ đầu tiên của lớp 10, tôi rơi vào một vòng xoáy cảm xúc kỳ lạ.
Sau khi bố mẹ ly hôn, bọn họ lập gia đình riêng, tôi theo mẹ tôi.
Nhưng tôi như người ngoài cuộc, không thể tính là gia nhập, cũng không thể coi là đã rời đi.
Tôi học tập chăm chỉ, sau đó được nhận vào trường cấp 3 tốt nhất ở Bắc Thành, đồng thời được miễn học phí.
Lúc cần đến tiền sinh hoạt.
Mẹ nói: “Sanh Sanh, con phải hiểu cho mẹ, mẹ vừa mới kết hôn, thật sự không thể chăm sóc cho con được.”
Bố nói: “Con gái, đi mà hỏi mẹ con. Em trai con còn nhỏ. Con phải hiểu cho bố. Bố rất bận.”
Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tôi tìm thấy một chiếc quần lót có viết chữ trên đó trong ngăn đựng đồ lót của mình.
Trên đó viết hai chữ————
“Thơm quá.”
Tôi nôn hết bữa tối của mình.
Trong suốt năm 12, tôi đã tìm nhà và chuyển ra ngoài sống một mình.
Anh kế của tôi, Lưu Nguyên, thỉnh thoảng lại quấy rối tôi, điều này càng khiến tôi khó chịu hơn.
Điều buồn cười là người mà tôi gọi là “mẹ” lại bảo tôi đừng giở mấy trò quyến rũ đó.
Tim tôi ch.ết lạnh.
Tôi chỉ cầu nguyện kỳ thi tuyển sinh đại học đến sớm một chút, vì đó là cơ hội duy nhất tôi có thể thoát khỏi bọn họ.
2
Có lẽ vì sắc mặt quá hốc hác, Phương Dã vốn luôn vô tư bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Trước sự hỏi thăm của anh, tôi chỉ nói rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, do phải chịu nhiều áp lực nên vậy.
Anh biết một chút về gia đình tôi, nhưng anh chưa bao giờ ép tôi phải nói cho anh biết.
Gia đình Phương Dã giàu có không chỉ về mặt vật chất. Tuy rằng bố mẹ anh đi công tác quanh năm nhưng không bao giờ bỏ lỡ một giai đoạn quan trọng nào trong cuộc đời anh.
Ngày tuyên thệ cách ngày thi 100 ngày, bố mẹ anh vội vã từ Vân Nam trở về Bắc Thành, mang theo một mẫu thực vật do họ tự làm ra như một món quà sau một thời gian dài không gặp nhau.
Dì ấy cẩn thận lấy trong ví ra hai tấm bùa bình an, đưa cho Phương Dã, tấm còn lại đưa cho tôi.
Dì xoa đầu tôi nói là để giữ bình an, bảo tôi nhận lấy.
Chú ôm Phương Dã cười nói: “Con trai, món quà này có ngầu không?”
Ngầu… quá rồi.
Còn bố mẹ tôi thì hầu như không có thời gian để chăm sóc cho một đứa con gái tầm thường như tôi.
Tôi như đang xem trộm hạnh phúc của gia đình bọn họ.
Có lẽ đó là niềm tự hào của tôi, nhưng tôi không muốn anh biết gì về Lưu Nguyên.
Cậu thiếu niên trầm mặc hai giây.
“Tối nay ở trường chiếu phim, tớ đưa cậu đi tới một nơi.”
Đêm đó, Phương Dã đưa tôi ra biển.
Anh nói: “Khi nào bực mình, tớ liền tới đây hét vài tiếng, cậu cũng hét đi, nhanh lên!”
Lúc đầu còn có chút dè dặt, nhưng sau đó hai chúng tôi trông giống như những con khỉ vừa trốn thoát khỏi sở thú.
Sau khi hú hét xong, cả hai nhìn nhau không nhịn được mà bật cười.
Lòng bàn tay anh ấm áp, Phương Dã siết chặt lòng bàn tay tôi.
Mắt tôi chợt đau nhức.
Phương Dã cười với tôi: “Tớ biết, thi cử quan trọng.”
Anh buông tay tôi ra, cuối xuống nhìn tôi.
“Tớ xếp hàng trước, có được không?”