Editor: Mứt Chuối
Khi đang nghỉ phép, Hoàng Du nhận được cuộc gọi từ cấp trên. Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, quen thuộc, không cần cố ý cũng đầy từ tính, chỉ nói ngắn gọn: “Qua đây một chuyến.” rồi dập máy.
Làm trợ lý tổng giám đốc của Phó Thời nhiều năm, đây là lần đầu tiên Hoàng Du gặp phải tình huống được triệu tập ngoài giờ làm việc mà không hề rõ lý do cụ thể. Cậu nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Sau khi liên hệ với công ty và xác nhận lịch trình của Phó Thời, cậu lập tức chạy đến nhà sếp.
Khu Thịnh Hòa, nơi Phó Thời sống là khu dân cư cao cấp nổi tiếng của thành phố A, nơi thường có người đứng chờ ở cổng để quay video siêu xe rồi đăng lên mạng. Cư dân mạng thậm chí còn coi Thịnh Hòa là biểu tượng của giới thượng lưu.
Lâu rồi cậu chưa tới đây. Khi đến căn hộ trên tầng cao nhất của sếp, bấm chuông nhưng không ai ra mở cửa, Hoàng Du do dự một chút rồi nhập mật khẩu vào.
Khi cửa mở, cậu không thấy ai ngoài chú chó Phốc Sóc trắng. Hoàng Du cúi xuống gọi nó: “Bánh Trôi.”
Bánh Trôi vẫn nhớ cậu, vui vẻ chạy quanh chân cậu.
Hoàng Du vừa vuốt ve chó, vừa tiếp tục tìm sếp. Cuối cùng, cậu phát hiện Phó Thời đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu bạc, dù đang ngồi, đôi chân dài của anh vẫn nổi bật nhờ chiếc quần tây tôn dáng. Áo sơ mi không đeo cà vạt, hai chiếc cúc trên cùng để mở, toát lên vẻ phóng khoáng, bất cần. Bộ vest đi kèm thì bị vứt bừa bãi ở một góc không xa.
Là trợ lý, Hoàng Du biết rõ bộ vest này vừa được đặt may từ một thương hiệu xa xỉ nước ngoài và vận chuyển về bằng đường hàng không, nhưng cậu chẳng còn thời gian để chê trách sếp mình phung phí thế nào.
Bởi vì Phó Thời đang hút thuốc.
Khói thuốc đã phủ kín căn phòng. Ngón tay thon dài của anh cầm điếu thuốc trên môi, chẳng rõ là đã hút hay chưa, nhưng qua làn khói mờ ảo, Hoàng Du nhận thấy trong ánh mắt của sếp có chút trống rỗng.
Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy.
Năm nay Phó tổng mới 32 tuổi, trong giới kinh doanh có thể coi là khá trẻ. Nhưng thường ngày anh lại sống rất chuẩn mực, nghiêm túc.
Không hút thuốc, ít uống rượu, đi họp ở đâu cũng chỉ mang theo bình trà. Mỗi sáng anh đều dậy sớm tập thể dục nên dáng người rất chuẩn. Ngoài các buổi tiếp khách cần thiết, anh chỉ về nhà với vợ.
Hình ảnh sếp với vẻ buông thả, mệt mỏi thế này, Hoàng Du chưa từng chứng kiến.
Dù trong đầu đã lướt qua vô số giả thuyết, Hoàng Du vẫn không để lộ cảm xúc, chỉ khẽ gọi: “Phó tổng.”
Điếu thuốc dường như dính chặt trên môi của người đàn ông cuối cùng cũng nhúc nhích, Phó Thời khẽ rũ tay, tàn thuốc cháy rơi xuống đầy áo anh.
Hoàng Du không thể tin vào mắt mình, đây thật sự là vị sếp có chút ám ảnh về sự sạch sẽ mà cậu quen biết sao?
Một lúc sau, Phó Thời như bừng tỉnh, đưa điếu thuốc ra xa một chút, chỉ vào vài tờ giấy trên bàn và khàn giọng nói: “Xem đi.”
Hoàng Du vừa cúi xuống thì nghe Phó Thời nói thêm: “Ngồi xuống.”
Vì vậy, cậu đành ngồi xuống rồi cầm tập giấy trên bàn lên.
Ngay khi những chữ “Thỏa thuận ly hôn” đập vào mắt, Hoàng Du cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu đẩy lại gọng kính và nhìn kỹ thêm một lần nữa. Không sai, đó đúng là thỏa thuận ly hôn.
Hoàng Du nuốt khan.
Phó tổng yêu vợ thế nào, cả công ty đều biết rõ.
Mọi người đều tin rằng đàn ông có tiền thường dễ sa ngã, trong số những người giàu có mà Hoàng Du biết, chẳng mấy ai giữ mình trong sạch. Nhưng Phó tổng thì khác, tình cảm của anh với vợ là điều mà ai cũng thấy rõ và không thể nào là giả vờ được.
Sao có thể im hơi lặng tiếng mà dẫn đến chuyện ly hôn như thế này?
Hoàng Du gần như ngay lập tức lật sang trang thứ hai.
Trong khi cậu xem, Phó Thời vẫn ngồi đó tiếp tục hút thuốc, không thúc giục, cũng không nói lời nào.
Mãi đến khi Hoàng Du đọc xong.
Tờ giấy trong tay cậu lại trở về trang đầu với dòng chữ “Thỏa thuận ly hôn”. Hoàng Du lần nữa chỉnh lại kính, dù trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, cậu vẫn làm theo đúng chức trách của mình, lập tức nắm bắt vấn đề chính.
“Phó tổng, nếu ngài định ly hôn theo những điều khoản này, tôi nghĩ tốt hơn nên để bộ phận pháp lý của công ty xử lý.”
Phó Thời không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Đôi mắt đen láy của anh mang theo vẻ lạnh lùng đến rợn người, khiến Hoàng Du cảm thấy khó chịu, bất an. Một lúc sau, cuối cùng Phó Thời mới mở miệng: “Bản thỏa thuận đó… là do cô ấy viết.”
“À… gì cơ?” Hoàng Du sững sờ, trong đầu cậu đồng thời lóe lên hai suy nghĩ: “Quả nhiên là vậy” và “Sao lại có thể như thế được.”
Hoàng Du thầm nghĩ, quả nhiên Phó tổng không đến mức quá khắc nghiệt khi ly hôn với vợ mình, nhưng… tại sao Phu nhân lại muốn ly hôn?
Hoàng Du tất nhiên cũng quen biết vợ của Phó tổng. Cô là một người phụ nữ yên lặng, dịu dàng và hiền lành, tính cách tốt bụng, đối xử với mọi người luôn rất hòa nhã và chu đáo. Trong mắt mọi người, dù hai gia đình có chênh lệch về xuất thân, hai người vẫn là cặp đôi hoàn hảo, trời sinh một cặp. Việc Phu nhân chủ động đề nghị ly hôn khiến Hoàng Du vô cùng khó tin.
“Dù Phu nhân là người viết thỏa thuận, Phó tổng à, việc ly hôn của ngài cũng không đơn giản, vẫn nên để bộ phận pháp lý lo liệu…”
“Tôi không gọi cậu tới để nói về chuyện đó,” Phó Thời ngắt lời cậu, lần này giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn. “Không phải tìm luật sư, mà là tìm thám tử tư.”
Người đàn ông ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi cần biết, tại sao cô ấy lại muốn ly hôn.”
Khi anh thốt ra từ “ly hôn”, giọng điệu tuy không rõ ràng nhưng lại ẩn chứa sự tức giận đầy căm hận, đến mức Hoàng Du bất giác rùng mình.
Từ khi Hoàng Du bước vào, Phó Thời luôn tỏ ra rất bình tĩnh, cả biểu cảm lẫn giọng nói đều không có gì khác thường, nhưng toàn thân anh lại toát lên một loại áp lực vô hình, như báo hiệu cơn bão lớn sắp ập đến, khiến không khí trở nên căng thẳng.
Sự mâu thuẫn này khiến Hoàng Du chợt nhận ra rằng mình đã bỏ sót điểm chính. Rõ ràng Phó tổng không quan tâm đến việc phân chia tài sản lúc này, mà đang bị sốc nặng vì thỏa thuận ly hôn.
“Vâng, tôi sẽ đi lo ngay.”
“Còn nữa,” Phó Thời tiếp tục dặn dò, “Cô ấy vẫn chưa biết tôi đã thấy thứ này, đừng lỡ miệng trước mặt cô ấy.”
Phu nhân vẫn chưa biết ư?
Hoàng Du suy nghĩ một lát, rồi lấy hết can đảm hỏi: “Vậy Phó tổng, ngài phát hiện ra chuyện này như thế nào?”
“Khi sửa máy tính cho cô ấy, tôi tình cờ nhìn thấy.”
Ồ…
Hoàng Du ngồi thẳng lại một chút: “Nếu Phu nhân chưa đưa thỏa thuận này cho ngài, có lẽ đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của cô ấy, chứ chưa chắc đã muốn thực hiện.”
Lần này, Phó Thời rõ ràng đang cân nhắc lời của Hoàng Du. Anh bỏ chân đang bắt chéo xuống, nghiêng người về phía trước, rồi dụi điếu thuốc sắp tàn vào gạt tàn.
“Cậu nói tiếp đi.”
“Chuyện này… phụ nữ mà, đôi khi cảm tính một chút cũng là bình thường. Có thể là hôm nào đó tức giận, viết ra trong cơn bốc đồng, nhưng sau khi nguôi giận thì quên luôn rồi.” Hoàng Du nghĩ, khả năng này cũng không phải là không có.
Nhưng Phó Thời cau mày: “Cô ấy không phải kiểu người như vậy…”
Anh không nói hết câu, có lẽ nhận ra nói với Hoàng Du cũng vô ích, nên sau khi hạ giọng, anh khoát tay: “Cậu chỉ cần làm những gì tôi bảo là được.”
“Vâng.” Lần này, Hoàng Du không nói gì thêm.
Khi cậu ra ngoài, tình cờ gặp dì Vương, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, hai người chào hỏi nhau qua loa.
Hoàng Du thầm nghĩ, mùi t.h.u.ố.c lá trong thư phòng Phó Thời quả thực cần được dọn dẹp.
***
Tối đó đến mười giờ, Tạ Li mới trở về.
Phó Thời vẫn ngồi trong thư phòng, nhưng anh nghe thấy tiếng cửa mở và đóng ngoài phòng khách.
“Bánh Trôi.”
Có lẽ con ch.ó đã chạy ra đón, bởi Phó Thời nghe thấy cô vừa thay giày, vừa đặt chìa khóa xuống, đồng thời gọi tên nó.
“Hôm nay ở nhà có ngoan không?”
Cô đang nói chuyện với con chó.
Giọng Tạ Li nhẹ nhàng mà trong trẻo, khiến người nghe cảm thấy ấm áp, nhưng lại không phải kiểu dễ bị bắt nạt.
Sau khi trêu đùa chú chó, Phó Thời nghe thấy cô đi vào bếp, có tiếng cửa tủ lạnh mở ra. Có lẽ cô vừa đặt thứ gì đó vào trong.
Căn nhà nhờ có những tiếng động của cô mà trở nên ấm cúng hơn hẳn, giống như một bàn tay vô hình kéo Phó Thời ra khỏi sự im lặng và nỗi buồn sâu thẳm.
Anh đưa tay che mặt, nhắm đôi mắt đã đỏ ngầu vì khô ráp, sợ rằng những tia m.á.u trong mắt sẽ khiến cô sợ hãi.
Tại sao Tạ Li lại muốn ly hôn? Suốt cả buổi chiều nay, Phó Thời vẫn không tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tiếng bước chân của cô hướng về phòng ngủ, có lẽ phát hiện ra anh không có ở đó, một lát sau cô lại đi ra ngoài.
Phó Thời nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cho đến khi…
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Phó Thời hạ tay xuống, nhìn chăm chăm vào cánh cửa vài giây, rồi mới cất tiếng: “Ừ.”
Cửa được mở ra, ánh đèn bên ngoài đã được bật sáng, trong khi trong thư phòng chỉ có một chiếc đèn sàn phát ra ánh sáng ấm áp. Khoảnh khắc cánh cửa mở, góc sáng ở ngưỡng cửa càng trở nên rực rỡ.
“Phó Thời.” Giống như giọng nói của cô, gương mặt của người phụ nữ cũng dịu dàng. Cô có dáng vẻ của một cô gái mà dù không phải đẹp nhất lớp, ai cũng sẽ vô thức nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện cùng cô. Thực tế, qua bao năm quen biết, đúng là thời đi học Tạ Li cũng vậy.
“Sao anh lại ở đây? Muộn thế này rồi mà vẫn chưa đi ngủ sao?” Tạ Li hỏi, cô vẫn đứng ở cửa thư phòng, một nửa người bị cánh cửa che khuất.
Dáng vẻ ôn nhu ấy khiến Phó Thời nghiến chặt răng. Trái tim anh, vừa được ánh mắt quan tâm của cô xoa dịu, lại trỗi dậy một cảm giác chua xót, ấm ức khác.
Sao lại có người như cô? Chỉ cần đứng đó thôi, cô cũng có thể khiến trái tim anh mềm mại như bột, mặc sức nhào nặn.
“Anh đang suy nghĩ một số chuyện.”
Giọng của anh vẫn bình tĩnh, nếu có chút d.a.o động, thì chắc cô sẽ nghĩ đó là vì công việc căng thẳng.
“Thế anh ăn gì chưa?” Cô lại hỏi.
Phó Thời không trả lời trực tiếp: “Em thì sao?”
“Em ăn rồi, tan làm xong ăn với đồng nghiệp.”
“Vậy thì anh cũng ăn rồi.”
Câu trả lời của anh khiến Tạ Li bật cười: “Anh nói gì vậy? Em đâu có thể ăn thay anh được.”
Nụ cười của cô khiến đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, nhìn thấy vậy Phó Thời cũng vô thức cong khóe miệng theo. Dù những cảm xúc rối bời trong lòng anh vẫn chưa tan hết, nhưng niềm vui nho nhỏ mang tên “hạnh phúc” đã kịp len lỏi vượt lên tất cả.
“Vậy em không làm phiền anh nữa, em đi tắm trước đây.”
Cô đóng cửa lại.
Phó Thời vẫn nhìn chằm chằm vào đó, đôi mắt từng bị cho là lạnh lùng lúc này lại đầy đắm đuối.
Anh thích cô quá.
Nhìn thấy cô vui, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Phó Thời đứng dậy rời khỏi thư phòng, lúc này Tạ Li vừa lấy quần áo ngủ, định vào phòng tắm.
Anh ôm cô từ phía sau: “Vợ à.”
Giọng nói trầm khàn vốn đã đầy quyến rũ của anh, nay được anh cố ý hạ thấp, lại càng thêm phần mê hoặc. Cổ cô trắng ngần như thiên nga ngay trước mắt, Phó Thời cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.
Thích quá…
Anh vừa hôn vừa cắn nhẹ, thưởng thức trọn vẹn “bữa tiệc” của mình.
Thích quá…
Tạ Li không thể nhìn thấy gương mặt anh, nhưng anh lại có thể thấy rõ đôi tai cô đã đỏ lên.
“Em còn chưa tắm mà.”
Cô rất dễ đỏ mặt.
Phó Thời khẽ cắn nhẹ lên làn da dưới môi.
“Lát nữa chúng ta tắm cùng nhau.”