Trước Sau Đều Là Nàng

Chương 1


“Ta bảo ngươi trừ khử đóa bạch liên kia, ngươi, ngươi, ngươi…” Tay ta run rẩy vì tức giận.

Không phải vì ta yêu thích gì tên Cố Minh Uyên kia. Nhưng dù sao hắn cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta.

Chiến trường đầy rẫy nguy hiểm, hắn lại không hề hấn gì. Vậy mà vừa gặp ta một lần đã c.h.ế.t tươi sao? Cứ thế mà đột tử ư?

Ngày mai khắp kinh thành sẽ đồn thổi rằng ta khắc phu cho mà xem!

Nếu không phải trước mắt là một nam nhân đứng thẳng nghiêm chỉnh, ta thật sự sẽ nghi ngờ hắn cố ý. Không, dù hắn có ra vẻ chính nhân quân tử, lạnh lùng nghiêm nghị đi chăng nữa, ta vẫn phải nghi ngờ!

“Ngươi, ngẩng đầu lên cho ta xem! Bây giờ biết sợ mà không dám nhìn ta rồi à?”

Đây là biểu hiện của kẻ hổ thẹn sao? G.i.ế.t người thì nhanh nhẹn dứt khoát, không chút do dự.

Hắn ngẩng đầu, nhưng lại không nhìn ta.

Ta thật sự không có cách nào trách phạt hắn, dù sao cũng là người do phụ hoàng ban cho, không thể tùy tiện xử lý. “Ngươi đúng là… sắt đá vô tình, cứng đầu cố chấp…”

Ta càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi. Vốn đã thương lượng với phụ hoàng, đợi đến ngày thành thân sẽ tìm cách đổi người.

Kết quả, kết quả giờ thành ra thế này. Ta còn có thể gả cho ai được nữa chứ?

Cơn tức nghẹn trong lòng, ta bước nhanh về phía hắn, kiễng chân ngửa cổ, một tay túm lấy cổ áo hắn. “Nếu ta không gả được, cả đời này của ngươi cũng đừng mong yên ổn!”

Người đàn ông cao lớn bỗng cúi đầu, đôi môi mỏng manh hơi nhích lại gần. Tim ta chợt lỡ một nhịp.

Giọng hắn vẫn như mọi khi, vẫn ấm áp, dịu dàng pha chút bất đắc dĩ: “Ta biết rồi, tiểu Công chúa của ta.”

“Bây giờ có thể cho ta về nghỉ ngơi không? G.i.ế.t người cũng tốn sức lắm.”

Ám vệ là do phụ hoàng ban cho ta.

Từ khi ta bắt đầu nhớ được mọi việc, hắn đã luôn ở bên cạnh, tính đến nay đã được mười hai năm.

Lúc mới gặp, hắn chỉ là một tiểu công tử mặt mũi trắng trẻo, thanh tú. Hắn cao hơn ta chỉ một chút.

Phụ hoàng nói, ám vệ phải được huấn luyện từ nhỏ, như vậy mới trung thành tuyệt đối.

Hắn không có tên, phụ hoàng gọi hắn là Thập.

Ta thấy cái tên đó không tiện gọi, nên khi gọi riêng, ta thêm họ của ta vào, gọi là Thẩm Thập.

Cái tên này mang ý nghĩa “thẩm thời độ thế.” Ta là “thời,” cũng là “thế” của hắn.

Mọi quyết định của hắn đều phải đặt ta lên hàng đầu.

Vậy mà giờ đây, hắn g.i.ế.t phò mã của ta còn dám đòi nghỉ ngơi sao?

Không đời nào.

“Đi chẻ củi, ta lạnh, muốn nhóm lửa sưởi ấm.”

Thẩm Thập nhìn ta, đôi mắt trong sáng, ánh mắt lặng lẽ mang theo chút dò xét.

“Hôm qua, trang trại từ bên ngoài kinh thành đã chuyển lên sáu xe than.”

Ý hắn là, chúng ta còn chưa nghèo đến mức phải dùng củi để sưởi.

Chậc, giờ thì đầu óc nhanh nhạy lắm.

Vậy sao đêm qua g.i.ế.t người không chịu suy nghĩ cẩn thận một chút?

“Ta không cần biết. Hôm nay, ta muốn dùng củi để nhóm lửa.”

Thẩm Thập im lặng.

Ta nhìn chằm chằm hắn, không chịu nhượng bộ.

“Thẩm Thập.” Ta cao giọng gọi tên hắn.

Hai năm gần đây, Thẩm Thập càng ngày càng bướng bỉnh, khiến ta có cảm giác không còn kiểm soát được hắn.

Cuối cùng, Thẩm Thập cũng chịu thua, vội vàng dời ánh mắt đi.

“Ta biết rồi, đi ngay đây.”

Nhân lúc Thẩm Thập đi chẻ củi, ta thảnh thơi dạo một vòng quanh hoa viên.

Tháng mười một, hầu hết cây cối chỉ còn lại những cành khô trơ trọi. Chỉ riêng ở một góc vườn, một bụi thu hải đường bốn mùa vẫn đang nở rộ, màu hồng phấn dịu dàng.

Ta đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa mềm mại, cúi người xuống thì thấy một khối đen đen nhỏ xíu. Con vật nhỏ kêu “meo meo” hai tiếng về phía ta.

“Nhanh lại đây, kẻ đáng sợ không có ở đây.”

Cục bông đen đứng dậy, nhón chân bước về phía ta.

Thẩm Thập không cho ta chạm vào nó, bảo rằng mèo hoang sẽ cào người. Nhưng ta không nghĩ thế, đã đến phủ Công chúa của ta thì đó là mèo của ta. Nói chi đến chuyện hoang hay không hoang.

Vừa mới ôm mèo vào lòng, ta đã nghe thấy ngoài tường viện có tiếng phụ nữ cãi vã.

Dựa vào gốc cây bên tường, ta dễ dàng trèo lên phía trên tường nhìn ra.

Bên ngoài, hai nha hoàn của phủ Công chúa đang đứng đối diện với một nữ tử mặc áo trắng.

“Chắc chắn các ngươi là kẻ gây ra chuyện này! Nếu không, tại sao Cố ca ca của ta lại đột ngột c.h.ế.t như thế!”

Nàng ta gần như phát cuồng, khuôn mặt thanh tú giờ đây tràn đầy căm phẫn.

“Các ngươi thật nhẫn tâm, chỉ vì Cố ca ca liếc nhìn ta thêm một cái mà ra tay độc ác như vậy.”

“Thân là Công chúa của một nước, lại có lòng dạ rắn rết, hẹp hòi như thế, Thẩm quốc ta thật nhục nhã vì có cô ta là Công chúa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.