Trưởng công chúa vậy mà muốn gả cho người nam nhân ta thích!
Ta tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Công chúa nắm cằm ta, tức giận mắng: “Bổn công chúa sủng ái ngươi mười năm, vậy mà còn không bằng một gã nam nhân bên ngoài kia! A Viên, ngươi thật sự khiến ta đau lòng!”
Ta không kìm được lời liền nói ra: “Nếu người là nam nhân, ta sẽ không yêu ai khác, ta sẽ gả cho người!”
Công chúa nghe vậy liền bật cười, nắm lấy tay ta đặt lên lòng n.g.ự.c nàng.
01
Ta đang ở tửu lâu vui vẻ nghe tiểu khúc thì bị người của mẫu thân gấp gáp gọi vế phủ.
Trên đường về, ta cứ nghĩ mãi xem mình gần đây đã phạm lỗi gì, không ngờ mẫu thân vừa mở miệng đã nói bà tối qua nằm mơ!
Trong mơ, ba năm sau cả nhà đều không có kết cục tốt đẹp, chỉ có mình ta vào cung làm quý phi.
Ánh mắt của cả nhà đồng loạt nhìn về phía ta, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Đại ca và nhị ca càng đồng thanh nói: “Nhất định là muội bán đứng gia đình để cầu vinh hoa phú quý!”
Ta lập tức cuống lên: “Nhà chúng ta có gì đáng để bán chứ! Phụ thân chỉ là một tiểu quan lục phẩm, cầm chút bổng lộc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, sở thích lớn nhất là giấu tiền riêng trong thùng gạo. Đại ca văn võ bất thành, cả ngày chỉ mơ mộng làm hiệp khách, huynh ấy còn vừa mới bỏ ra năm mươi lượng bạc âm thầm rèn một thanh kiếm đấy. Còn nhị ca, trong chăn giấu toàn sách cấm! Cái nhà này, có gì mà bán chứ!”
Phụ thân, đại ca và nhị ca nghe ta gào lên, trên mặt đều xuất hiện một thoáng trống rỗng.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng kêu than.
“Tốt lắm! Ông còn dám giấu tiền riêng!”
“Lão đại, lấy thanh kiếm năm mươi lượng của ngươi ra đây! Để lão nương xem xem nó được dát ngọc hay nạm vàng!”
“Người đâu! Lật giường nhị công tử lên, lấy hết đồ bên trong ra đây!”
Mẫu thân tức giận đến mức dựng cả tóc, cầm chổi lông gà quất cho bọn họ kêu la thảm thiết.
Ta lập tức cảm thấy thoải mái, chạy đến rót trà cho mẫu thân, nhiệt tình ôm đùi: “Mẫu thân, người đừng nóng giận, nữ nhi vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ của người mà. Uống ngụm trà nhuận họng, rồi nghĩ xem chúng ta nên ứng phó với nguy cơ diệt môn ba năm sau như thế nào.”
Mẫu thân trừng mắt nhìn ba người nam nhân đang quỳ trên tấm ván giặt đồ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta chỉ nhớ chuyện xui xẻo này, những chuyện khác đều không nhớ rõ.”
Nhị ca lẩm bẩm: “Mẫu thân, có phải người gặp ác mộng rồi không? Sao chúng ta lại có thể vướng vào thảm họa diệt môn chứ? Hơn nữa, người nhìn muội muội cả ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng kia kìa, làm sao muội ấy có thể tiến cung làm sủng phi được?”
“Muội muội ngươi thì sao nào!” Mẫu thân lại cho huynh ấy một chổi lông gà, “Nó thông minh đáng yêu, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút thôi.”
Ta nghe mà thấy chột dạ, thật sự không dám tiếp lời.
Phụ thân đứng dậy xoa bóp vai cho mẫu thân: “Phu nhân, theo ta thấy. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, ta sẽ từ quan, nàng bán hết cửa hàng đi, chúng ta về quê lánh nạn.”
Mẫu thân suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, nhưng lại khó xử nói: “Chỉ là chuyện này e là khó ăn nói với Trưởng công chúa.”
Mười năm trước, ta còn là một tiểu nha đầu dọc bùn ở nông thôn.
Phụ thân chỉ là một huyện lệnh bát phẩm, mẫu thân quản lý vài cửa hàng.
Cuộc sống vốn dĩ êm đềm, cho đến một ngày kia, một vài cỗ xe ngựa vội vã tiến đến hướng chính là nhà ta.
Họ nói rằng công chúa trong kinh thành mắc bệnh lạ, Khâm Thiên giám tính ra bát tự cùng bản mệnh của ta có thể trừ tà chữa bệnh cho công chúa.
Từ ngày đó, cả nhà chúng ta chuyển đến kinh thành.
Ta bầu bạn với công chúa, bệnh tình của nàng quả nhiên ngày một thuyên giảm.
Vốn tưởng rằng sẽ sớm được về nhà, không ngờ chỉ cần ta rời khỏi công chúa quá ba ngày, nàng sẽ trở nên yếu ớt, khó thở.
Hoàng thượng ban chiếu chỉ, phong cho phụ thân một chức quan nhàn tản, chúng ta liền ở lại kinh thành.
Đang nghĩ ngợi thì phủ công chúa cho người đến mời ta trở về.
Mẫu thân vuốt ve tóc mai của ta, khẽ nói: “Mới ở nhà có hai ngày, lại phải đi rồi.”
Giọng điệu của mẫu thân nghe có vẻ buồn bã.
Nhưng ngày thường bà chỉ muốn ta cút đi cho khuất mắt, chê ta ở nhà quậy phá.
Cũng không biết trong giấc mơ của mẫu thân còn có chuyện gì nữa.
“Tiểu thư, nên đi thôi. Công chúa lại đau đầu, đã đợi tiểu thư từ rất lâu.”
Người bên ngoài lại giục giã.
02
Vào phủ công chúa, từ xa đã thấy nàng đang đánh cờ dưới đình thủy tạ.
Hoàng thượng chỉ có mình công chúa là đích nữ, cưng chiều nàng như châu như ngọc.
Hầy, chỉ có một điều khiến người ta thở dài.
Trưởng công chúa năm nay đã hai mươi hai, nhưng vẫn không nhắc đến chuyện định thân.
Bước đến gần, ta thấy nàng dung mạo diễm lệ, long chương phượng tư, tựa như cả ánh sáng của thiên hạ đều hội tụ trên người nàng.
Người ta thường nói, gặp Trưởng công chúa điện hạ, châu báu cũng lu mờ, ánh sao cũng ảm đạm, câu này không hề phóng đại chút nào.