1.
Ta đã ch-ế-t ba năm rồi, nhưng vẫn còn ở trần gian.
Chỉ vì phu quân ta là Thừa tướng đương triều, có quyền có thế, hắn đã dùng những phương pháp cấm kỵ để giữ linh hồn ta ở lại trần thế.
Các bách tính khen ngợi hắn có tính tình ôn hòa, là điển hình của người quân tử.
Nhưng không ai biết ba năm nay hắn âm thầm g-i-ế-t vô số người, hai tay đã nhuộm đẫm m-á-u tươi.
Đầu, thân x-á-c, chân tay, mắt….mỗi một bộ phận hắn đều lựa chọn kỹ càng tỉ mỉ.
Chỉ vì để chế tạo cho ta một cơ thể xinh đẹp nhất thế gian.
Ba năm nay, cơ thể của ta được hắn ghép lại từng chút một.
Ta biết, tình yêu của Tạ Trường Yến dành cho ta đã điên cuồng đến độ biến thái.
Năm đó khi ta ch-ế-t, thân x-á-c chôn dưới đất đã thối rữa, bị dòi bọ gặm nhấm, chỉ còn lại cái đầu miễn cưỡng còn coi được.
Hắn không ngủ không nghỉ đào cả một đêm, mới đào được đầu của ta lên.
Vẻ mặt như tìm được bảo vật bị đánh mất, đầy ắp thâm tình.
“A Tử đừng sợ, ta mang nàng về nhà, không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa.”
Lúc ấy linh hồn của ta đang du đãng bên cạnh thân x-á-c, ta còn tưởng hắn muốn mang ta đi an táng ở cạnh hắn.
Nào ngờ hắn lại tìm một phương sĩ, sử dụng cấm thuật để linh hồn của ta trở lại cơ thể—–
Cho dù ta chỉ còn lại một cái đầu l-â-u.
Hắn chăm sóc ta rất tỉ mỉ, đêm ngày ôm đầu ta mà ngủ.
Ta không thể nói, hai mắt cũng đã bị dòi ăn mất từ lâu.
Hắn liền thay cho ta cặp mắt mới, lớp da mục rữa cũng được hắn thay bằng lớp da mịn màng trắng trẻo.
Từ một cái đầu không thể nói, không thể nhìn thấy gì, ta đã có thể nói, có thể nhìn. Và ta nhận ra, hắn càng ngày càng đ-i-ên.
Để làm ta sống dậy, hắn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
C-ơ th-ể ta đã hoàn toàn mục rữa, hắn liền tìm những c-ơ th-ể phù hợp để thay thế cho ta.
Hắn cho ta xem nhiều bức họa của các nữ tử, để ta chọn bộ phận mà ta thích.
Những nữ tử này phần lớn đều là con nhà quyền quý ở kinh thành, nhưng Tạ Trường Yến chẳng hề bận tâm đến thế lực sau lưng các nàng.
Chỉ cần ta nói thích bộ phận nào, hắn nhất định sẽ đem bộ phận đó về cho ta.
Đến nay, cơ thể của ta đã được ghép lại rất hoàn chỉnh. Chỉ còn thiếu một đôi tay, nhưng hắn tìm mãi mà vẫn chưa thấy được mục tiêu nào ưng ý.
Ta đã khuyên hắn, đừng tiếp tục như thế nữa, sẽ bị trời phạt.
Nhưng hắn lại ôm ta khóc lóc sụt sùi, tủi thân như một đứa trẻ:
“Ta không có cách nào chịu đựng những ngày tháng không có A Tử, ta sẽ phát đi-ê-n mất, A Tử nàng thương ta đi.”
Ta muốn nói với hắn rằng những việc hắn đang làm đâu khác gì một kẻ đi-ê-n.
“A Tử, sắp rồi, rất nhanh thôi, nàng sẽ chẳng khác gì người thường, khi đó chúng ta có thể chân chính ở bên nhau rồi.”
Giọng hắn đầy phấn khích, khi hôn lên môi ta, hắn lại cực kỳ cẩn thận, như thể đang chăm bẵm một con búp bê sứ dễ vỡ.
2
Tạ Trường Yến là quyền thần đương triều, được Hoàng đế trọng dụng, phải bận rộn xử lý rất nhiều chính sự.
Hắn thường được triệu vào cung.
Nhưng dù về muộn đến đâu, hắn vẫn luôn đến gặp ta trước tiên, trò chuyện giải khuây cho ta.
Trong viện này chỉ có hai người chúng ta, hắn không cho hạ nhân bước vào.
Nhưng lần này, sau khi hắn vào cung không lâu, trong viện lại ồn ã tiếng người.
“Công chúa, chúng ta đường đột vào tẩm cư của Thừa tướng như vậy không ổn đâu ạ, Tạ tướng đã nghiêm lệnh cấm bất kỳ ai vào đây mà.”
“Sợ gì chứ, ta là nữ nhi mà phụ hoàng cưng nhất, cho dù là Thừa tướng cũng không thể làm gì ta. Huống hồ, phụ hoàng sắp ban hôn cho ta với chàng ấy, ta là chính thất tương lai, vào đây thì có gì không được?”
Giọng nói của nữ tử ấy thật ngây thơ và kiêu kỳ.
Nói đến lúc sau, dường như còn xen lẫn một chút thẹn thùng của nữ nhi.
“Công chúa nói đúng, công chúa Trường Ninh là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như thiên tiên, còn Thừa tướng thì tuổi trẻ còn trẻ mà đã là quyền thần trong triều, công chúa và ngài ấy quả là lang tài nữ mạo, kim ngọc lương duyên.”
“Nghe nói Thừa tướng thủ thân như ngọc, bên cạnh không có lấy một nha hoàn thiếp thân, sau này công chúa gả vào nhất định sẽ được Thừa tướng độc sủng, một đời một kiếp một đôi người đấy ạ.”
Công chúa Trường Ninh được đám tỳ nữ nịnh bợ, giọng điệu sung sướng đắc ý: “Khắp kinh thành này, chỉ có kỳ tài như Trường Yến ca ca mới xứng với bổn công chúa mà thôi.”
“Nhưng sao viện này lại lạnh lẽo thế, chẳng có lấy một hạ nhân quét tước, trong viện cũng không có hoa gì cả?”
Công chúa Trường Ninh nhíu mày: “Đường đường là phủ Thừa tướng, mà chỉ trồng toàn những thứ cây cỏ chẳng có tiếng tăm gì, lại còn có mùi thảo dược khó ngửi nữa. Đợi bản công chúa gả vào đây, nhất định sẽ chỉnh lý lại phủ Thừa tướng, nhổ hết đám cỏ này, trồng đầy hoa ta thích, để ong bướm nghe hương bay tới.”
Đám tỳ nữ cười khúc khích: “Thừa tướng trăm công nghìn việc, tất nhiên không thể chú tâm đến việc trong phủ, có được hiền thê như công chúa thì đúng là phúc phận của ngài ấy.”
Tiếng cười đùa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Ta nằm trên chiếc sạp mềm trong phòng, trên người đắp tấm chăn mà Tạ Trường Yến đã cẩn thận đắp cho ta trước khi vào cung.
Đám cỏ ngoài sân mà các nàng vừa nói đến, quả thực là thảo dược. Đó là những loại thảo dược mà hắn đã băng núi vượt sông, không quản ngàn dặm đến Lĩnh Nam để tìm về, dùng để gắn kết cơ thể cho ta.
Vì thời gian ghép nối chưa lâu, vẫn chưa ổn định nên ta không thể cử động được.
Chỉ mong rằng cô công chúa Trường Ninh này đừng đi vào trong nữa.
Nếu nàng vào phòng, nhìn thấy ta, Tạ Trường Yến nhất định sẽ không để nàng sống sót.
Ngoại trừ Tạ Trường Yến, tất cả những người đã từng thấy ta, kể cả các thuộc hạ tâm phúc của hắn, đều bị xử lý tàn nhẫn.
Mọi sinh hoạt của ta, đều do một tay Tạ Trường Yến chăm lo.
Hắn không cho phép bất cứ ai nhìn thấy hình dạng hiện tại của ta, hắn nói đợi ta hoàn toàn khỏe lại, người khác sẽ chỉ thấy cảnh hắn đường hoàng rước ta vào cửa lần nữa.
“Mùi gì vậy, sao mà nặc thế!”
Cuối cùng, bọn họ đã tìm đến gian phòng này.
Ta lặng lẽ nhìn nén phạn hương đang cháy trong phòng.