9
Tôi rơi vào hôn mê.
Trong lúc mơ màng, có vô số người mặc quần áo trắng cùng quần áo xanh vây quanh tôi.
Rất nhiều giọng nói vừa xa lạ vừa hoảng hốt, vang lên bên tai tôi.
“Rất nhiều máu!”
“Sao cô ấy lại chảy nhiều máu như vậy?”
“Đi gọi chủ nhiệm Chu, nói có bệnh nhân xuất huyết nhiều, cần cấp cứu!”
Rất nhanh, tôi liền nghe thấy giọng nói của chủ nhiệm Chu.
Cô ấy nắm lấy tay tôi, cô ấy luôn luôn bình tĩnh, lại lo lắng gọi tên tôi:
“Thời Ngu! Cô có nghe thấy tôi nói không?”
Tôi rất muốn mở mắt, nhưng mí mắt của tôi như không phải của mình, rất nặng nề.
Tôi lại muốn giơ tay lên, muốn nói cho cô ấy biết, tôi nghe thấy, tay cũng không giơ lên được.
Giọng nói chủ nhiệm Chu lại vang lên: “Đưa vào phòng phẫu thuật, nhanh lên!”
“Cô đừng ngủ, phải kiên trì, tôi nhất định sẽ cứu cô!”
Khi các bác sĩ đưa tôi đến bàn mổ, máu vẫn còn chảy nhiều.
“Chuẩn bị băng gạc, nhét vào tử cung!”
“Không được! Chủ nhiệm, máu không ngừng được!”
“Chảy máu bao nhiêu ml?”
“Hai ngàn ml……”
“Rạch bụng! Chuẩn bị thắt động mạch tử cung, khâu lại kiểu thắt lưng…”
……
Sau một thời gian dài, có lẽ chỉ vài phút.
Tôi nghe thấy tiếng còi báo động, kèm theo tiếng kêu của bác sĩ gây mê:
“Xuất huyết ba ngàn năm trăm ml! Không ổn, bệnh nhân bị sốc rồi!”
Lại là một hồi bận rộn.
Thêm nhiều ống dẫn vào tay tôi.
Có giọng nói hoảng loạn: “Chủ nhiệm, dừng không được!”
“Cô ấy chảy máu nhiều quá! Người đi cùng cô ấy sao không gọi chúng ta sớm một chút?”
“Chủ nhiệm, cắt tử cung đi.”
Chủ nhiệm Chu tức giận mắng: “Không được! Cô ấy còn chưa sinh con! Không đến đường cùng, không thể cắt tử cung!”
“Truyền thêm máu! Bảo kho máu thêm máu!”
“Chủ nhiệm, bây giờ truyền máu phải có giấy chứng nhận hiến máu.”
“Người nhà đâu? Chồng của Thời Ngu ở đâu? Bảo anh ta đi hiến máu!”
“Mau gọi điện thoại thông báo cho người nhà, tới chậm thì mạng bệnh nhân sẽ không còn nữa!”
Thẩm Tứ Bạch……
Chắc là đang trên đường đi Disney với Hạ Lê……
“Chủ nhiệm, không gọi được…”
“Gọi tiếp.”
“Vẫn không gọi được……”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn cứu mạng vợ mình sao?”
Đến cuối cùng, tôi cũng không biết có gọi điện thoại cho Thẩm Tứ Bạch hay không.
Sức lực từng chút từng chút bị rút ra.
Thân thể không còn là thân thể của chính mình.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi giống như nghe thấy giọng nói bối rối, luống cuống của Thẩm Tứ Bạch.
Gần như khàn cả giọng, đang gọi tên tôi:
“Thời Ngu – -”
10
Bóng tối vô tận bao bọc lấy tôi, mí mắt nặng nề.
Tôi nghe thấy tiếng máy móc, còn có tiếng của Thẩm Tứ Bạch.
Hắn đang tức giận, lớn tiếng trách cứ người nào đó.
“Không có sự đồng ý của tôi, ai cho các người lá gan phá thai cho vợ tôi?”
“Tại sao cô ấy lại chảy nhiều máu như vậy? Rõ ràng cô ấy đang ở bệnh viện!”
“Tại sao không phát hiện ra sớm hơn? Sao phải đợi đến khi chảy máu nhiều mới cứu cô ấy?”
“Chờ đó, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, tôi sẽ kiện bệnh viện của các anh phá sản!”
Hắn hỏi liên tiếp nhiều lần vì sao.
Cho dù ai nghe xong, đều sẽ nói hắn thật sự là một người chồng tốt quan tâm vợ mình.
Nhưng những bác sĩ ở đây, đều tham gia cấp cứu.
Bác sĩ tức giận bất bình phản bác: “Thẩm tổng, xin anh bình tĩnh một chút.”
“Không có chữ ký của bệnh nhân, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho cô ấy uống thuốc phá thai.”
Thẩm Tứ Bạch cười ha ha, tựa hồ nghe được chuyện cười gì đó.
“Anh đang nói cái gì?”
“Làm sao vợ tôi có thể tự mình phá thai được chứ?”
“Anh có biết, vì bảo vệ đứa bé này, cô ấy đã uống bao nhiêu thuốc để có thai không?”
“Đây là đứa nhỏ chúng tôi trông mong bảy năm, sao cô ấy có thể không cần?”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy bác sĩ đưa cho hắn thứ gì đó.
Chắc là tôi đã ký giấy đồng ý phá thai.
Thẩm Tứ nhìn lướt qua, thấy thật sự là tên của tôi, bỗng nhiên thẹn quá hóa giận.
Mạnh mẽ xé nát tờ đồng ý kia.
Hắn nổi giận, túm lấy cổ áo bác sĩ kia, mắng:
“Đây là các người giả mạo đúng không?”
“Vợ tôi yêu tôi như vậy, làm sao có thể bỏ rơi con tôi?”
“Để tôi nghĩ xem, giả mạo chữ ký là tội gì?”
Tôi nghe không nổi nữa, rất muốn tỉnh lại, nói cho hắn biết chuyện không liên quan đến bác sĩ.
Là tôi không cần con của chúng tôi nữa.
Nhưng bất luận như thế nào, hai mắt đều không mở ra được.
Chỉ có thể nghe thấy, nắm đấm của hắn, một quyền lại một quyền đánh về phía vị bác sĩ kia.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thẩm Tứ Bạch, dừng tay! Nếu anh không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Trong nháy mắt âm thành này vang lên, hai giọt nước mắt không thể khống chế chảy xuôi xuống.
“Là bạn thân tốt nhất của tôi, Trục Tử.”
Trục Tử tiến lên giữ chặt Thẩm Tứ Bạch đang mất khống chế, hung hăng đạp về phía hắn.
“Thẩm Tứ Bạch! Anh còn mặt mũi trách bác sĩ sao?”
“Anh suy nghĩ mãi mà cũng không rõ vì sao Tiểu Ngu muốn phá thai à? Để tôi nói cho anh biết!”
“Bởi vì cô ấy đã sớm biết anh ngoại tình! Đồ cặn bã, làm cô ấy đau khổ biết bao.”
“Anh không thích cô ấy, không thèm để ý cô ấy, thì không thể buông tha cho cô ấy sao?”
Thẩm Tứ Bạch lảo đảo một cái, một tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Trục Tử vẫn chưa hết hận, lại đá hắn một cước, lạnh lùng nói:
“Thẩm Tứ Bạch, hôm nay nếu tôi tới muộn một chút, Tiểu Ngu sẽ mất mạng.”
“Tôi hỏi anh, tiểu Ngu xuất huyết nhiều cần gấp người nhà hiến máu, anh ở nơi nào?”
“Tôi ở……”
Đồng tử của Thẩm Tứ đột nhiên co rụt lại, đột nhiên im lặng.
Cả phòng yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng máy móc.
Cùng với hơi thở yếu ớt của tôi, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Anh đang ở cùng Hạ Lê.”
11
Thấy tôi tỉnh lại, Thẩm Tứ Bạch và Trục Tử đều nhào tới trước mặt tôi.
Đồng loạt mở miệng:
“Bà xã, em tỉnh rồi à?”
“Tiểu Ngu, cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi tự động bỏ qua Thẩm Tứ Bạch, chuyển tầm mắt về phía Trục Tử.
“Sao cậu lại về nước rồi?”
Đêm trước khi tôi nằm viện, trong lòng phiền muộn đến cực điểm.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một mình Trục Tử có thể nghe tôi tâm sự.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, cô gái tốt này sẽ vì tôi mà từ Nhật Bản trở về.
Cứu tôi lần nữa.
Trên mặt Trục Tử còn có vẻ tái nhợt sau khi hiến máu.
Hai mắt cô ấy ngấn lệ, cầm tay tôi, nét mặt rất đau lòng.
“Tiểu Ngu, mình nghĩ mà sợ.”
“Thiếu chút nữa mình đã mất đi người bạn tốt như cậu rồi.”
Tôi cũng nắm chặt tay cô ấy, ôn nhu nói:
“Không khóc, mình đây không phải là đang tốt sao.”
“Chúng ta còn phải làm bạn tốt cả đời.”
An ủi Trục Tử xong, tôi chuyển tầm mắt sang Thẩm Tứ Bạch vẫn đứng sau lưng cô ấy.
“Thẩm Tứ Bạch.”
Tôi gọi tên hắn.
Hắn vội vàng gạt Trục Tử ra, nhào tới bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn tôi thâm tình lại ân cần.
“Anh ở đây.”
“Bà xã, anh sai rồi, anh biết sai rồi.”
“Anh cam đoan, từ nay về sau, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Anh cũng cam đoan, không bao giờ liên lạc với Hạ Lê nữa, bây giờ anh sẽ xóa phương thức liên lạc của cô ấy…”
Tôi ngắt lời hắn, cổ họng hơi nghẹn lại.
“Thẩm Tứ Bạch, anh đừng gọi tôi là bà xã.”
“Buồn nôn.”
“Cái gì?” Thẩm Tứ Bạch ngơ ngẩn.
“Tôi nói anh rất ghê tởm.”
Nói xong, tôi bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Tận mắt nhìn Thẩm Tứ Bạch tuyệt vọng, nhìn tia hy vọng mờ mịt tan vỡ trong đáy mắt hắn.
Vốn là muốn cùng cô gái mình thích đi Disney, nơi vui vẻ nhất trên thế giới này, Thẩm Tứ Bạch hôm nay mặc một bộ âu phục màu hồng nhạt, tôn dáng, trẻ trung.
Mười tám đến hai mươi tám tuổi.
Năm tháng không để lại dấu vết trên mặt hắn.
Hắn vẫn chói mắt như vậy, thậm chí bây giờ, càng lộ vẻ chính chắn hơn.
Còn tôi thì sao?
Trong mười năm, một trái tim buộc ở trên người hắn, tâm tình theo hắn mà thay đổi.
Lo được lo mất, quả thực đánh mất chính mình.
Tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.
Tôi lấy từ trong túi ra tờ giấy ly hôn đã sớm chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn.
“Thẩm Tứ Bạch, chúng ta ly hôn đi.”
12
Thân hình Thẩm Tứ Bạch nhoáng lên một cái, gần như đứng không vững.
Hắn đột nhiên đỏ mắt, nức nở một tiếng:
“Thời Ngu, em từ bỏ đứa bé, ngay cả anh cũng từ bỏ sao?”
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
“Thẩm Tứ Bạch, bảy năm rồi, có lẽ tôi nên từ bỏ anh từ lâu rồi.”
“Nếu tôi sớm biết anh ngoại tình, tôi sẽ không đợi đến bây giờ mới quyết định ly hôn.”
“Cứ tưởng bên ngoài là cờ màu phấp phới, trong nhà là cờ đỏ không ngã?”
“Tôi nói cho anh biết, Hạ Lê thân yêu của anh, sớm đã đăng lên mạng.”
“Mấy ngày nay, nếu anh về nhà, có thể nhìn thấy tờ giấy tôi để lại.”
“Có lẽ, còn có thể giữ lại đứa bé này.”
Cả người Thẩm Tứ Bạch run rẩy, không ngừng lắc đầu.
Hắn cầm mấy tờ giấy ly hôn mỏng manh kia, trong mắt lộ vẻ hối hận.
Khóc khàn giọng, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, lặp đi lặp lại giống như chỉ biết hai câu kia:
“Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh…”
“A Ngu, anh sẽ không ly hôn với em.”
“Anh sẽ cắt đứt quan hệ với cô ấy, A Ngu, cho anh một cơ hội, để anh cố gắng bù đắp cho em.”
Tôi lắc đầu, quả quyết từ chối.
“Đừng, tôi không xứng.”
“Anh biết không? Tuy rằng tôi đã sớm biết anh ngoại tình, nhưng khi tôi biết, anh vì đứa nhỏ mà trở về với gia đình, tôi vui mừng biết bao nhiêu.”
“Tôi biết anh yêu tôi, cũng quan tâm đứa nhỏ, nếu không cũng sẽ không chia tay với Hạ Lê.”
“Nhưng anh cảm thấy rằng, trở về với gia đình cùng với việc thích Hạ Lê, chẳng liên quan gì cả, không phải sao?”
Nói nhiều như vậy, tôi cũng thật sự mệt mỏi.
Kiên nhẫn cũng cạn kiệt.
“Xem điều luật chia tài sản đi, nếu không thành vấn đề thì ký thỏa thuận ly hôn đi.”
Nhưng mà, Thẩm Tứ Bạch bỗng nhiên giống như điên rồi, hung hăng xé nát đơn ly hôn.
Hắn ôm chặt lấy tôi, gần như điên cuồng.
“Anh sẽ không để em rời khỏi anh.”
“Anh nợ em, anh sẽ trả lại từng chút một.”
“Mỗi ngày anh sẽ nấu cơm cho em, qua đêm với em, còn có thể đi hiến máu, chỉ cần…… có thể nhìn thấy em.”
Tôi nhăn mày, đang định mở miệng thì bị Trục Tử cắt ngang.
“Thẩm Tứ Bạch anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tiểu Ngu nói không muốn gặp anh.”
“Có tôi ở đây chăm sóc rồi, anh ở chỗ này chỉ ảnh hưởng việc Tiểu Ngu dưỡng bệnh!”
Đôi mắt của Thẩm Tứ Bạch sắc bén, lập tức muốn phản bác.
Lại bị tin đồn giải trí truyền ra từ TV phía sau giật mình.
“Hot! Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị bí mật yêu đương, nghe nói là gương vỡ lại lành!”
“Tổng giám đốc bá đạo thực sự đang yêu tôi, ăn dưa thôi!”
Thoạt nhìn là Hạ Lê không kiềm chế được muốn chuyển thành chính thức.
Tôi khẽ mỉm cười.
“Xem ra anh không rảnh ở bên tôi rồi, Thẩm tổng.”
“A đúng rồi, người cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi xuất huyết nhiều là Hạ Lê.”