TỪ ĐỐI THỦ TRỞ THÀNH THÔNG GIA

Chương 1


Bạn trai vừa khóc vừa nói rằng: “Giá mà anh gặp em sớm hơn thì tốt biết bao.”

 

Tôi quay trở về mười năm trước, khi đó tôi học lớp bốn, anh ấy đang học năm hai đại học.  

 

Tham gia chương trình thực tế dành cho ba mẹ và con cái, anh ấy là nghịch tử của ảnh hậu, còn tôi là nghiệt nữ của kỳ phùng địch thủ với mẹ anh ấy. 

 

Cư dân mạng bình luận: [Ma cà rồng lớn và ma cà rồng bé hãy lăn khỏi giới giải trí này mau!]

 

Ảnh hậu: [Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, nếu các bạn còn mắng nữa thì con trai tôi sẽ không lấy được vợ đâu.]

 

1,

Bạn trai lái siêu xe đến đón tôi tan học, một bài đăng với tiêu đề “Hoa khôi khoa Luật cặp bồ với một ông già” trở nên nổi tiếng.  

 

Bạn trai còn khóc lóc đau khổ hơn tôi:  

 

“Bảo bối, anh không già.”  

 

Anh vừa thút thít vừa nói: “Giá mà anh gặp em sớm hơn thì tốt rồi.”  

 

Tôi vỗ lưng anh ấy rồi thở dài:  

 

“Không được, như thế thì… tội lỗi, tội lỗi.”  

 

Anh ấy vô tình nói ra câu đó, rồi sau một giấc ngủ, tôi thật sự đã quay trở về mười năm trước.  

 

Lúc chín tuổi, nhà tôi vẫn chưa chuyển đến biệt thự lớn.  

 

Mẹ tôi ngồi ở phòng khách, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt đầy lo lắng:  

 

“Anh Vũ, em không muốn ké fame của cô Nghê đâu…”  

 

“Giới giải trí là như vậy, người nói em là Tiểu Nghê Hiền chính là cư dân mạng, vốn dĩ hai người cũng giống nhau thật mà, vừa hay tham gia chương trình thực tế dành cho ba mẹ và con cái, em hãy tiếp xúc với cô Nghê thật nhiều, vừa có thể giải thích, còn có thể tẩy trắng bản thân nữa.”  

 

Người quản lý Anh Vũ ân cần khuyên nhủ mẹ tôi.  

 

Tôi nhớ ra chuyện này.  

 

Nghê Hiền là ảnh hậu, là ngôi sao hàng đầu giới giải trí.

 

Còn mẹ tôi, sau vài năm hoạt động trong giới giải trí thì sự nghiệp vẫn chưa có gì nổi bật. 

 

Đột nhiên có một ngày, có người nói mẹ tôi giống Tiểu Nghê Hiền, từ đó mẹ tôi nổi tiếng nhờ những lời c h ử i m ắ n g giận dữ của fan Nghê Hiền.  

 

Danh tiếng không tốt, là một nữ diễn viên nổi tiếng nhờ tai tiếng.  

 

Trước đây Nghê Hiền cực kỳ ghét mẹ tôi, điều này cũng dễ hiểu thôi, ai lại đi thích một người cứ ám ảnh và dựa hơi mình để nổi tiếng chứ?  

 

Sau này, mẹ tôi trở thành thông gia của dì ấy.

 

2,

Mẹ tôi vẫn kiên định với lập trường của mình, không đồng ý tham gia chương trình thực tế đó, và thẳng thừng hủy hợp đồng rồi rời khỏi giới giải trí.

 

Mẹ tôi rất yêu thích diễn xuất, điều đó tôi có thể cảm nhận được, bởi vì bà ấy thường hay tập luyện diễn xuất ở nhà. 

 

Mẹ thường xuyên “h à n h h ạ” tôi và ba tôi để thỏa mãn cơn thèm diễn của mình.

 

Tôi luôn cảm thấy tiếc nuối vì mẹ đã không theo đuổi ước mơ của mình đến cùng.

 

Đây là một cơ hội tốt!

 

Không chút do dự, tôi chạy ra ngoài và làm trò để gây sự chú ý của mẹ:

 

“Mẹ ơi! Con muốn đi! Con muốn đi! Con muốn lên truyền hình!”

 

Đúng vậy, hồi chín tuổi, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm hết thuốc chữa.

 

Nghe tiếng tôi kêu la, mẹ tôi lập tức cảm thấy đau đầu.

 

Người quản lý ngay lập tức nắm bắt cơ hội để dụ dỗ tôi.

 

Dưới sự tẩy não của người quản lý và sự mè nheo không dứt của tôi, mẹ tôi cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

 

Người quản lý nhanh chóng lấy hợp đồng ra, chỉ sợ mẹ tôi đổi ý. 

 

Sau khi đóng dấu xác nhận, anh ta hài lòng rời đi.

 

Mẹ ôm tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghiêm túc nói với tôi:

 

“Bảo bối à, cảm giác bị cả giang cư mận ghét không dễ chịu đâu. Lên chương trình truyền hình cũng không phải trò chơi, mẹ không muốn con bị người ta c h ử i m ắ n g.”

 

Tôi giả vờ làm người lớn, nói với bà:

 

“Mẹ của con là người phụ nữ đáng yêu nhất trên thế giới, con sẽ không để mẹ bị m ắ n g đâu.”

 

Mẹ tôi không thể can thiệp vào việc marketing của công ty, bà luôn cảm thấy có lỗi vì điều đó.

 

Chúng tôi có thể tham gia chương trình này là vì dì Nghê Hiền cũng không lên sóng, chỉ là bên ngoài người ta đồn thổi linh tinh thôi. 

 

Nhưng tôi không thể nói cho mẹ biết.

 

Mẹ tôi không thể nhịn được nữa, cúi đầu nói:

 

“Không thích mẹ là lỗi của họ, mẹ lo lắng cho con thôi! Con nghịch ngợm như thế nào trong lòng con không tự biết sao?”

 

“…”

 

3,

Ngay khi thông báo chính thức được đưa ra, quả nhiên dư luận dậy sóng.

 

[Lại nữa, cái con ma cà rồng này định bám theo chị Nghê của chúng ta đến bao giờ đây!]

 

[Cô ta có thể biến khỏi giới giải trí được không! Phiên bản kém cỏi này cũng xứng được gọi là Tiểu Nghê Hiền sao?]

 

[Haha, con gái cô ta có thể là thứ tốt đẹp gì chứ? Một con ma cà rồng nhỏ thôi mà.]

 

[Mọi người không biết à? Con gái của Giang Vân nổi tiếng là đứa trẻ nghịch ngợm, tự xưng là chị đại, suốt ngày b ắ t n ạ t bạn học, c ư ớ p tiền tiêu vặt của người khác, còn tẩy chay bạn học, học hành thì không ra gì, thành tích học tập kém cỏi vô cùng.]

 

Chương trình thực tế được thực hiện theo hình thức phát sóng trực tiếp 24/24. 

 

Tôi và mẹ là những người đến đầu tiên.

 

Mẹ tôi rất sợ tôi sẽ gây rối trong chương trình, bồn chồn không yên, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Thái độ của mẹ càng khiến cư dân mạng bình phẩm về tôi.

 

Chúng tôi có thể thấy bình luận trên màn hình lớn phía sau máy quay, những người khác vẫn chưa đến, mẹ tôi cũng không nói gì, nên chẳng có gì đáng xem. 

 

Tôi biết rất rõ làm thế nào để khiến cư dân mạng chú ý.

 

[Trông có vẻ là đang sợ không quản được con nhóc này, biết rõ mình không trông được con thì nên rút khỏi chương trình đi.]

 

Tôi nghiêm túc trò chuyện với khán giả:

 

“Đúng rồi đó, mẹ tôi lo tôi sẽ cãi nhau với nhà tiên tri giả mạo.”

 

Bình luận càng lúc càng nhiều.

 

[Hả? Nhóc nghĩ không ai dám vạch trần chuyện nhóc b ắ t n ạ t bạn học sao? Loại người như nhóc sớm muộn cũng sẽ phải vào trại giáo dưỡng! Mẹ của nhóc chính là tội đồ, nuôi dạy t ộ i p h ạ m!]

 

Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, nhưng mà ngốc quá thì phải đ á n h?”

 

Thái độ mất dạy của tôi đã khiến sự công kích đổ dồn vào tôi.

 

Mẹ vội vàng bịt miệng tôi.

 

Đạo diễn nhếch mép cười, vui mừng ra mặt:

 

“Làm sao có thể bịt miệng vị khách mời đáng yêu của chúng ta được chứ?”

 

Tôi hất tay mẹ ra, tấn công không chừa một ai:

 

“Đúng rồi đúng rồi, nếu mẹ con không cho con nói, ông đạo diễn vô lương tâm này làm sao quay video quảng cáo câu view được?”

 

Đạo diễn vô lương tâm: “…”

 

Mẹ tôi đ á n h nhẹ vào gáy tôi.

 

Tôi ôm đầu nhảy ra xa: “Mẹ không hiểu, mẹ không biết cách làm chương trình đâu. Tất cả đều như thế, ấn tượng đầu tiên càng tồi tệ thì sau này chỉ cần ngoan ngoãn một lần là được khen ngợi ngay.”

 

Bình luận: [Nhóc nói hết cả rồi, chúng tôi biết nói gì nữa đây? Haizz!]

 

Đội khách mời mãi không tới, khán giả đã bắt đầu sốt ruột, c h ử i bới: [Khách mời đó có địa vị gì mà dám làm giá như thế?]

 

Đội khách mời thứ tư ung dung đến muộn.

 

“Thật sự xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi.”

 

Tôi mở to mắt, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đứng sau lưng Nghê Hiền.

 

Bạn trai tôi hồi 19 tuổi!

 

Mắt anh ấy đỏ hoe, còn tôi bật cười thành tiếng.

 

Cho chừa cái tội dám nói linh tinh!

 

Thưởng cho anh phải nuôi vợ từ bé nhé!

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.