TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - QU. Ỷ SỰ ĐÔNG GIANG

Chương 1


1.

 

Chuyện trong cung kết thúc, ta và Phàn Ngọc lên đường đến Đông Giang, ta để lại cửa hàng ở kinh thành cho A Ninh trông coi. 

 

Vào ngày chúng ta rời đi, mặt trời chiếu sáng rực rỡ ở Kinh Giang, là thời tiết tốt, dọc đường có núi có sông thật tốt, cưỡi ngựa là một lựa chọn tuyệt vời. 

 

Vừa ra khỏi cổng thành, ta đã thấy Mộ Dung Tuyết đã ở ngoài đó, nàng ấy một thân nam trang, nở nụ cười thật tươi nhìn ta và Phàn Ngọc, cưỡi ngựa chạy tới, nàng quơ kim bài trong tay nói: “Sư tỷ, ta cùng ngươi đi, tuy ta không có bản lĩnh gì, nhưng thân là công chúa một nước, ta cũng muốn làm một cái gì đó cho bá tánh Đại Tần.” 

 

Ta cùng Phàn Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng không nói mà hiểu. 

 

Bao năm qua, tình cảm của hoàng đế dành cho Mộ Dung Tuyết phần lớn là do sự dịu dàng và “ tài nấu ăn” của “quý phi nương nương” giờ đây sự thật đã được phơi bày, hắn đương nhiên muốn khai chi tán điệp, lập hậu sinh con.

 

2.

 

Từ Kinh Giang đến Đông Giang chỉ có mấy ngày đường, ba người chúng ta chẳng bao lâu đã đến cổng thành. 

 

Ta và Phàn Ngọc ở nhân gian nhiều năm, biết rất nhiều chuyện xảy ra với Đại Tần, thời gian gần đây không có chiến loạn hay bạo động, tại sao lại điều tra nghiêm ngặt như vậy thực sự là kỳ lạ. 

 

Phàn Ngọc có tướng mạo xinh đẹp miệng lưỡi sắc sảo, đã kéo một bà gần sáu mươi tuổi đến bên cạnh gọi tỷ tỷ. 

 

Khuôn mặt nhăn nheo của bà đỏ lên, đôi vai giật giật khi nhìn về phía Phàn Ngọc.

 

“Ôi, tiểu tử, miệng cũng thật ngọt ngào, cái gì tỷ tỷ, ta đã có cháu trai, các ngươi là người ngoài thành à?” 

 

Phàn Ngọc gật đầu, liếc nhìn lính canh trước cổng thành. 

 

“Tỷ tỷ, chuyện gì đang xảy ra vậy?” 

 

Bà nhìn ta và Mộ Dung Tuyết mấy lần, sau đó hạ giọng, “trong thành gần đây không yên ổn, nhiều người đã thiệt mạng, đa phần là nữ tử, toàn thân trên dưới không nhìn ra vết thương, nhưng khuôn mặt đã biến mất, giống như một tờ giấy trắng, thật đáng sợ!” 

 

Rùa đen rùng mình trong vòng tay của ta phát ra một giọng nói đầy sợ hãi. 

 

“May mắn thay, ta còn chưa tu luyện thành nữ nhân, con quái vật này thật sự là biến thái.” 

 

Ta gõ nhẹ đầu nó, “Sao lại hoảng hốt? Ngươi là thần thú, lại có bộ mai rắn chắc.” 

 

Tuy nói thân phận của Mộ Dung Tuyết có thể giúp chúng ta thu thập được nhiều thông tin hơn nhưng do lo ngại đàm tiếu nên chúng ta đã không nói ra sự thật. 

 

Lính canh gác cho phép chúng ta vào thành sau khi kiểm tra. 

 

Người đi đường trong thành đều là nam nhân và nữ nhân lớn tuổi, không thấy thiếu nữ nào cả, xem ra vụ án này thực sự khó, nếu không thì đã không có nhiều người ch. ế. t như vậy, chúng ta nên nhanh chóng giải quyết vụ án. 

 

Đoàn người chúng ta ở tại tửu lâu Đông Lai lớn nhất Đông Giang, 

 

Ta và Mộ Dung Tuyết ở chung một phòng, còn Phàn Ngọc và rùa đen ở chung một phòng.

 

Sau khi nghỉ ngơi ăn chút đồ ăn, Mộ Dung Tuyết sức khỏe không bằng ta và Phàn Ngọc nên nghỉ ngơi sớm. 

 

Ta cắt ra một số người giấy cải trang thành người, đi bộ đi khắp trong thành. 

 

Họ đều là nữ tử, đẹp như thiên thần. 

 

Nếu con quái vật này rất ham sắc đẹp thì người giấy sẽ dán nó lên mặt nó.

 

Phàn Ngọc hiện ra nguyên hình nằm cạnh người ta, thỉnh thoảng l.i.ế.m lông trên người. 

 

“Sư tỷ, xem ra mấy năm nay ngươi đã học được rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu, nếu người giấy này dính vào con quái vật kia, nếu c.h.ế.t sẽ rơi ra một lớp da.”

 

Phàn Ngọc nói không sai, người giấy này không phải người giấy bình thường mà là tâm nguyện của bá tánh khi c.h.ế.t đi sẽ làm người giấy.

 

Ta làm người giấy này, có thể làm quỷ thần, quái vật phế bỏ hàng ngàn năm tu vi, mà ta sẽ chuyển tu vi này tới nhà của người nghèo lương thiện trên thế gian, nếu không tìm được một người như vậy, ta sẽ làm tan biến nó, trở thành một đám khói bụi trên thế gian. 

 

Suy cho cùng, tu vi này phụ thuộc vào trời đất, nhật nguyệt, cuộc sống của một người được sinh ra trên đời và khi xa trần thế về với trời. 

 

Ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa đẹp cực kỳ.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng sấm vang lên cách đó không xa, tất cả những người giấy của ta đều biến thành tro bụi. 

 

Ngực truyền đến một trận đau đớn.

 

Trên mái nhà đối diện với quán trọ, một vị sư mặc áo bào, tay cầm tràng hạt đứng dưới ánh trăng. 

 

Khuôn mặt của ông ấy là một khuôn mặt âm dương. 

 

Một nửa là người trẻ, một nửa là người già. 

 

Hắn mỉm cười với ta, tiếng cười như ma, giọng nói của tấn công vào não ta.

 

“Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy, nhưng người giấy của ngươi thật vô dụng.” 

 

Phàn Ngọc đứng dậy, muốn lao ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không thể động đậy. 

 

Vị hoà thượng nhìn hắn lắc đầu. 

 

“Thái tử của hồ tộc đang trà trộn trong nhân gian, tộc nhân của ngươi đang nội chiến đến đại khai sát giới, ngươi không quay về chủ trì công đạo, ở đây cứu vớt nhân gian có ích gì.”

 

Ta nắm ngọc bài chuẩn bị hành động, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. 

 

Hoà thượng kia bị người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ đánh trúng, chiếc bát vàng bay ra khỏi tay, rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai. 

 

Thấy vậy, hoà thượng lập tức bỏ chạy, để lại bát vàng quay tròn trên mặt đất. 

 

Người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ đã phá vỡ chiêu thức của Phàn Ngọc, nhìn ta với ánh mắt có phần khó hiểu. 

 

Giọng của hắn có chút khàn khàn khi nói: “Bạch muội, ngươi có đau không?” 

 

Ta sửng sốt một chút, mặt có chút nóng. “Ừm… Ờ… không sao đâu, chỉ đau một chút thôi.” 

 

Phàn Ngọc tức giận ngồi phịch xuống đất, giọng điệu kỳ quái nói: “Bạch muội, ngươi có cảm thấy đau không?”

 

Người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ xấu hổ, thanh thanh giọng nói, ném cho ta một bình nhỏ, đó là một loại linh đan tốt nhất. 

 

Ta gật đầu cảm ơn, tim đập nhanh hơn một chút. 

 

Nhưng lần đầu tiên ta gặp hắn là cách đây một tháng. 

 

Làm sao chúng ta có thể quen nhau được? 

 

Ta chưa kịp hỏi thì hắn đã biến mất.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.