Từ Thế Giới Cũ Đến Tận Thế: Trận Đấu Của Lung Lam

Chương 33: Đêm Trăng Đầu Tiên


Sau khi bước vào khu cách ly, Lung Lam không khỏi cảm thấy một nỗi lo lắng len lỏi trong lòng. Cô nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều người đang chờ đợi cùng chung cảnh ngộ. Họ ngồi lặng lẽ trong góc, mắt dán chặt vào những lính canh đang di chuyển quanh khu vực. Bầu không khí trong khu cách ly đặc quánh sự ngột ngạt, khi mà sự lo sợ lộ rõ trên từng gương mặt khắc khổ của những người sống sót.

Lung Lam và nhóm của cô chọn một góc khá khuất để ngồi, xa khỏi tầm nhìn của những nhóm khác. Ánh sáng le lói từ những ngọn đèn chiếu sáng trên cao chỉ càng làm tăng thêm cảm giác u ám. Trần Hiên ngồi đối diện Lung Lam, tay nắm chặt điện thoại vệ tinh, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Cô có thể thấy sự lo lắng trong đôi mắt của anh, dù anh cố gắng che giấu nó bằng vẻ bình thản bên ngoài.

Chỉ sau khoảng mười phút trong khu cách ly, một tiếng động đột ngột vang lên từ phía bên kia. Lung Lam giật mình, quay đầu về hướng âm thanh. Một người đàn ông, vẻ ngoài xanh xao, đang bắt đầu co giật dữ dội. Mọi người xung quanh nhanh chóng lùi lại, sự kinh hãi hiện rõ trên gương mặt họ.

Chỉ trong tích tắc, người đàn ông đó đã hóa thành zombie, đôi mắt chuyển sang màu đen, những vết nứt xuất hiện trên da thịt, và hắn bắt đầu gào thét trong cơn cuồng loạn. Tiếng thét khủng khiếp của hắn vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng, gây nên một sự hoảng loạn khủng khiếp. Những lính canh lập tức tiến đến và không chần chừ, họ nhanh chóng xử lý hắn bằng một phát s.ú.n.g gọn gàng vào đầu. Zombie ngã xuống, thân xác cứng đờ trên mặt đất, m.á.u đen chảy ra từ vết thương.

Quá trình xử lý diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng lại khiến tất cả những người chứng kiến đều cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận. Mọi người không ai dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ quan sát trong sợ hãi. Sau khi xác c.h.ế.t được khiêng đi, không khí trong khu cách ly càng trở nên nặng nề hơn. Lung Lam cảm nhận rõ ràng sự thay đổi, từng nhịp đập trong tim cô cũng trở nên nhanh hơn, loạn nhịp.

Khoảng hai mươi phút sau, một lần nữa sự căng thẳng lại bùng lên. Mọi người đều tự động tăng cường cảnh giác, mắt dán chặt vào mọi chuyển động xung quanh. Đối với họ, thời gian trôi qua chậm chạp một cách kinh khủng, và sự chờ đợi trở nên không thể chịu đựng nổi.

Rồi, khi mọi thứ dường như không còn chịu nổi nữa, một nữ quân nhân bước vào khu cách ly. Cô ấy cao ráo, mái tóc được búi gọn dưới chiếc mũ quân đội, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại toát lên sự điềm tĩnh. Bằng một cử chỉ uy quyền, cô ra hiệu cho Lung Lam và nhóm của cô theo cô đi qua hành lang, nơi có một chiếc xe tải quân đội đang chờ sẵn.

Khi tất cả đã lên xe, nữ quân nhân đứng ở đầu xe, nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Chúc mừng các bạn đã trở thành công dân của căn cứ thành phố A. Chúng tôi mong rằng mọi người sẽ tuân thủ quy củ khi ở đây. Tất cả các điều lệ đều có ghi ở trung tâm dịch vụ của căn cứ.”

Cô ấy ngừng một chút, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng người. “Ở trung tâm dịch vụ cũng có nhiều thông báo và nhiệm vụ khác nhau. Tùy vào nhiệm vụ mà các bạn sẽ được nhận phần lương thực hoặc những phần thưởng khác. Mọi người có thể lập thành tổ đội hoặc hoạt động cá nhân. Tiếp theo, xin mời các bạn đi vào căn cứ.”

Nói xong, nữ quân nhân dẫn nhóm của Lung Lam đến một cánh cổng nặng nề, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi những lính gác có vũ trang. Khi cánh cổng mở ra, Lung Lam nhìn thấy bên trong là một khu trung cư mới xây, các tòa nhà cao tầng vươn lên bầu trời xám xịt. Xung quanh khu chung cư là những tháp canh cao, trên đỉnh mỗi tháp có các binh sĩ đang trực, ánh mắt cảnh giác quan sát mọi biến động.

Cả đoàn di chuyển vào bên trong căn cứ. Lung Lam cảm nhận được ánh mắt của những người lính gác đang theo dõi họ, và cả sự an toàn tạm thời mà bức tường cao và những tòa nhà kiên cố mang lại. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn không thể dập tắt được sự lo lắng. Mọi thứ quá bình lặng, quá yên tĩnh một cách đáng ngờ.

Khi cả đoàn đang lay hoay định hướng, Trần Hiên rút điện thoại vệ tinh ra và bắt đầu liên lạc với ai đó. Cuộc trò chuyện của anh kéo dài khá lâu, và cuối cùng, một người đàn ông xuất hiện. Người đàn ông này trông giống như một tay giang hồ, với dáng điệu phóng khoáng nhưng ánh mắt lại sắc sảo, đầy kinh nghiệm. Ông ta cúi đầu xin lỗi Trần Hiên: “Xin lỗi thiếu gia, tôi vừa mới xử lý xong một số việc ở căn cứ nên đến trễ, mong ngài đừng trách phạt.”

Nghe xong lời xin lỗi, ông ta quay sang quan sát những người còn lại trong đoàn người. Ánh mắt ông ta dừng lại trên Lung Lam và cha con Tần, đôi mắt thoáng qua sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần đề phòng. Trần Hiên nhanh chóng giới thiệu: “Đây là ba người sống sót đã giúp đỡ đoàn của tôi trong quá trình di chuyển đến căn cứ. Họ đã đóng góp không nhỏ trong việc an toàn của đoàn.”

Người đàn ông tên Tống Mễ, nghe vậy, tỏ ra vui mừng và đón nhận nhóm của Lung Lam bằng sự nồng nhiệt. Sau một hồi trò chuyện, Lung Lam mới biết rằng Tống Mễ là đội trưởng của một tiểu đội trong căn cứ. Trần Hiên dường như có mối quan hệ khá sâu rộng, là một người có thế lực, có thể là con cháu của một gia đình quyền thế.

Tống Mễ dẫn họ đến một khu chung cư gần đó và nói với Trần Hiên: “Thiếu gia, đây là chìa khóa của ba căn phòng đã được chuẩn bị sẵn. Mong ngài tạm ở đây. Nếu có việc gì cần, xin ngài hãy liên lạc với tôi ngay. Hiện tại căn cứ đang đối mặt với nhiều vấn đề lớn, mong ngài thông cảm.”

Khi Tống Mễ định rời đi, Lung Lam bất chợt nhớ đến những bất thường mà họ đã gặp phải bên ngoài, đặc biệt là về zombie. Cô nhanh chóng kéo nhẹ áo của Trần Hiên và ra hiệu cho anh giữ Tống Mễ lại để nói chuyện riêng.

Trần Hiên, nhận ra ý định của Lung Lam, đã nhanh chóng trao đổi với Tống Mễ về những hiện tượng bất thường của zombie. Ban đầu, Tống Mễ tỏ ra hoài nghi, nhưng sau khi nghe Trần Hiên kể chi tiết, vẻ mặt ông ta dần trở nên nghiêm trọng. Sau khi trao đổi thêm vài câu, Tống Mễ cúi đầu chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi, hướng về tổng bộ.

Lung Lam và nhóm của cô cuối cùng cũng được dẫn lên căn phòng của mình. Hai căn phòng mà Trần Hiên ở là phòng 402 và 403, còn Lung Lam, Tần Phi, và Tần Thủy được xếp vào phòng 404. Dù căn cứ vẫn còn đang trong quá trình tiếp nhận và phân bổ, nhưng nhờ mối quan hệ của Trần Hiên mà họ đã có được chỗ ở tương đối thoải mái.

Căn phòng tuy không rộng rãi nhưng được sắp xếp gọn gàng. Mọi thứ bên trong còn mới nhưng đơn giản, chủ yếu chỉ có những vật dụng cần thiết. Trong phòng có một giường tầng, Lung Lam quyết định sẽ dùng giường dưới, còn Tần Phi và Tần Thủy sẽ dùng giường trên. Cô đề nghị Tần Phi để những vật dụng quý giá và lương thực dự trữ lên giường tầng trên cùng, để tránh bị mất cắp.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lung Lam nhận ra trời đã sắp tối. Mặt trăng bắt đầu nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng yếu ớt của nó phản chiếu lên những tòa nhà cao tầng. Cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Đêm nay, khi trăng tròn, chính là lúc mà zombie trở nên hung hãn nhất. Trong lòng cô không thể nào yên tâm, dẫu rằng họ đã ở trong căn cứ an toàn.

Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, khiến những cành cây khẽ lay động. Tiếng gió rít qua các khe cửa, tạo ra những âm thanh đáng sợ. Lung Lam đứng bên cửa sổ, cảm giác như bóng tối đang nuốt chửng mọi thứ. Cô cảm thấy một sự nguy hiểm đang lẩn khuất đâu đó, gần gũi nhưng không thể thấy rõ. Trong ánh trăng mờ ảo, căn cứ như một pháo đài đơn độc giữa biển cả u tối, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra.

Trong lòng Lung Lam dâng lên một cảm giác bất an. Cô không thể rũ bỏ nỗi lo lắng, như thể đang có điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Và khi ánh trăng rọi sáng bầu trời đêm, cô chỉ hy vọng rằng mình đã chuẩn bị đủ để đối phó với bất cứ thứ gì sẽ đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.