01
Lúc chết, ta chưa đầy mười sáu tuổi.
Mười bốn năm sống phóng khoáng, đến năm cuối cùng tám tHàng, ta đã nếm đủ hết mọi đắng cay.
Trước khi chết, ta vẫn ôm chặt quả tú cầu mười hai cánh nạm vàng đã mang họa cho ta, là Thẩm Nghiên tự tay ném cho ta.
Lúc đó, hắn vừa đỗ đầu trong kỳ thi đình, được thiên tử phong làm thông pHàn Dương Châu.
Nhi nữ nhà giàu nhất Dương Châu gả cho một thư sinh nghèo, đó là một giai thoại đẹp.
Nhưng một thương gia gả con cho học trò của thiên tử thì lại là một tai họa.
Ngày đầu tiên hắn nhậm chức, người đầu tiên hắn ra lệnh bắt giam lại chính là ta.
Nơi sâu nhất trong ngục tối, Thẩm Nghiên đến thăm ta.
Hắn mặc áo đỏ, đội mũ ô sa, trông có vẻ uy phong lẫm liệt nhưng thực chất lại là thứ bạc tình.
Hắn ném quả tú cầu đã se duyên cho hai ta xuống dưới chân ta, hắn nói:
“Thu Nương, trạng nguyên không thể có quá khứ không trong sạch, nàng hãy làm thêm một chuyện cho ta nữa được không?”
Mượn ánh nến yếu ớt, ta nhìn kỹ khuôn mặt hắn nhưng không còn tìm thấy chút quen thuộc nào.
Chàng trai nghèo khó nhưng hiền lành, lễ phép năm xưa dường như chưa từng xuất hiện.
Vì vậy, ta cúi đầu trước gã nam nhân uy nghiêm, lạnh lùng như sắt này.
“Được.”
“Chỉ xin đại nhân tha cho nhà của ta.”
Sau đó, ta đập đầu vào cột, máu bắn tung tóe, một giọt máu rơi trúng vào mắt uyên ương trên quả tú cầu, đôi mắt đỏ đó giống hệt đôi mắt của Thẩm Nghiên lúc đó.
Hắn dường như… cũng đau?
“Thu Nương, chỉ cần hòa ly là được, sao phải tự sát? Chúng ta từ trước đến nay luôn tình sâu nghĩa nặng, nếu nàng không nỡ, ta chắc chắn sẽ tìm một nơi hẻo lánh để an trí nàng, nàng vẫn là người ta yêu nhất, thật hồ đồ…”
Hắn dùng áo bào do hoàng đế ban tặng để lau sạch máu của ta.
Còn ta? Dùng hết sức lực cũng không nói nên một chữ “Không.”
Chỉ nắm chặt quả tú cầu, căm hận mà chết!
Nhưng ta không ngờ rằng, ta lại có cơ hội sống lại…
02
Mở mắt ra lần nữa, ta vẫn nắm chặt quả tú cầu trong tay.
Vừa mới chết một lần, nhìn thấy vật này, lòng ta kinh hãi, vội ném nó xuống đất, quả tú cầu lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Con gái, hứa với phụ thân, dù có ghét lấy chồng cũng không được run tay.”
Đúng lúc căng thẳng nhất, một giọng nói trêu chọc vang lên bên tai ta, ta vội ngẩng đầu lên –
Là phụ thân!
Kiếp trước vào ngục, ta còn đang được phụ thân cưng chiều, rõ ràng chưa qua bao lâu nhưng ta đã đỏ hoe mắt.
Đâu phải chưa qua bao lâu, mà là đã cách một kiếp người…
Thấy ta khóc, mẫu thân ta vội véo tai phụ thân ta mà mắng: “Từ Phú Quý, chàng bắt nạt nữ nhi của ta à?”
Kiếp trước sau khi ta chết, phụ mẫu ta ra sao ta không dám nghĩ đến nữa.
Nhưng lần này, nhìn phụ mẫu đang đùa giỡn trước mắt, ta lau nước mắt – lần này, chắc chắn phải bảo vệ cái nhà này!
Trên lầu thêu, ta chỉ cần tiến lên vài bước là có thể nhìn rõ mọi thứ ở dưới lầu.
Nhi nữ nhà giàu nhất ném tú cầu kén chồng, tự nhiên là một chuyện trọng đại ở Dương Châu.
Gần như tất cả thanh niên đủ tuổi trong thành đều tụ tập ở lầu thêu, ngay cả những ông lão góa vợ cũng không nhịn được mà đến góp vui.
Nhưng đây không phải là điều ta quan tâm…
Nhìn theo hướng mà kiếp trước Thẩm Nghiên đứng, quả nhiên ta lập tức nhận ra con sói đội lốt người này trong đám đông mênh mông!
Thấy ta đang nhìn hắn, hắn rất vui mừng, môi hơi mấp máy, thốt ra hai chữ.
Là hai chữ nào?
—— Thu, Nương.
Mặt ta hơi biến sắc, điều này tuyệt đối không thể!
Ta với Thẩm Nghiên, ngày kén chồng mới quen biết, sao hắn có thể gọi được khuê danh của ta?
Là ta nhớ nhầm sao? Hay là Thẩm Nghiên cũng có chút thay đổi?
Nhưng ta nhớ rõ ràng, kiếp trước Thẩm Nghiên chỉ đi ngang qua Dương Châu, muốn đi về phía bắc đến kinh thành để dự thi.
Sau khi vào thành, hắn vốn định tìm một nhà trọ để nghỉ chân, đúng lúc ta ném tú cầu, bị người qua đường xô đẩy đến dưới tú lâu.
Ta không phải là tiểu thư khuê các, ngược lại thường đi theo phụ mẫu làm ăn, đã tiếp xúc với đủ mọi tầng lớp, chỉ là… chưa từng gặp một thư sinh nghèo túng như vậy nên mới để mắt đến, để tâm đến.
Tay theo ý, tú cầu cũng ném về phía hắn, rơi trúng vào cái rương hắn đeo trên lưng, định ra mối hôn sự này.
Nhưng lúc đó, hắn vừa hoang mang, vừa lo lắng, vừa bối rối nhưng trong suốt quá trình, không hề có chút vui mừng nào!
Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ta nhìn thẳng vào Thẩm Nghiên, nhìn đôi mắt đào hoa của hắn tràn đầy tình ý, nhìn hắn cười với ta, để xác nhận xem ta có nhìn thấy hắn không, còn vẫy tay với ta.
Cuối cùng ta đã xác định được – Thẩm Nghiên, chắc chắn có vấn đề!
Nhặt quả tú cầu rơi trên đất, ta đáp trả hắn một nụ cười chế giễu.
Còn muốn làm con rể nhà họ Từ sao? Ngươi cũng xứng à!
Trước sự chứng kiến của mọi người, ta ôm chặt quả tú cầu, quay người bỏ đi.
Ta, Từ Thu Nương –
Thà tự chải đầu, cả đời không lấy chồng.
Sẽ không lấy cái thứ như heo như chó, đặc biệt là Thẩm Nghiên!
03
Trên đường về phủ, phụ mẫu vẫn hỏi ta tại sao không kén chồng?
Ta chỉ nói rằng không có người vừa ý, không muốn gả đi vội vàng.
Phụ thân ta rất tán thành, cười lớn: “Thu Nương có thể ở nhà với ta thêm vài năm nữa rồi!”
Mẫu thân ta vui mừng ra mặt, gật đầu lia lịa: “Sau này nếu có người vừa ý thì nói cho mẫu thân biết, nhân lúc mẫu thâncòn đánh được, sẽ trói người đó về làm rể.”
Một nhà ba người, dọc đường tự nhiên là vui vẻ hòa thuận.
Nhưng đến cửa phủ, ta đột nhiên bị một gã nam nhân chặn đường.
—— Thẩm Nghiên.
Hắn đang đeo một hộp tứ thư ngũ kinh, vẻ mặt lo lắng nhìn ta.
“Thu Nương, hôm nay… sao lại không ném quả tú cầu?”
Ta nghịch quả tú cầu trong tay, trêu chọc hỏi: “Sao vậy? Công tử muốn à?”
Thẩm Nghiên định gật đầu nhưng ta lại tiện tay ném quả tú cầu cho người giữ cửa nhà ta.
“Cho hắn ta cũng không cho ngươi.”
Người giữ cửa ngơ ngác, cầm quả tú cầu không biết phải làm sao, còn Thẩm Nghiên thì tức giận đến đỏ mặt tía tai.
“Thu Nương! Ta với nàng mới là trời sinh một cặp!”
Ta nhẹ nhàng hỏi lại, đồng thời ấn mạnh thanh nhuyễn kiếm mà mẫu thân ta rút ra từ thắt lưng xuống:
“Trời sinh một cặp? Ta hỏi ngươi, ngươi có lệnh của phụ thân mẹ, lời của bà mối không?”
Thẩm Nghiên đương nhiên không có, hắn ngơ ngác lắc đầu, không biết ta có ý gì.
Ta tiếp tục hỏi hắn: “Vậy thì hai nhà ta có môn đăng hộ đối không?”
Không đợi Thẩm Nghiên nói, người giữ cửa nhà ta vốn ít nói lại không nhịn được nữa, giành nói trước:
“Thư sinh nghèo kiết, làm nam sủng cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng.”
Thẩm Nghiên bị hắn chọc tức đến đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán giật giật: “Ta… Ta tương lai có thể làm trạng nguyên!”
!!
Hắn vừa nói ra lời này, mọi người đều cười nhưng ta lại không cười nổi.
Không ngoài dự đoán, giống như ta, Thẩm Nghiên cũng đã sống lại…
Ta lạnh mặt, tiến về phía hắn mấy bước: “Vậy sao? Vậy ta cược với ngươi – ngươi không vào được kỳ thi xuân, không đỗ trạng nguyên. Cả đời nghèo túng, không có tiền đồ!”
Ta rút một quyển sách từ cái rương sau lưng hắn ra, tùy ý lật xem, vừa xem vừa nói:
“Quản Tử Mục Dân có câu, thế nào là tứ duy? Một là lễ, hai là nghĩa, ba là liêm, bốn là sỉ.”
“Nhưng sao ngươi chỉ học ba duy trước, mà không học sỉ?”
Nói xong, ta ném quyển sách vào rương, mặc kệ Thẩm Nghiên khó xử, sảng khoái bước đi.
Còn sau lưng ta?
Người giữ cửa nhà ta cười ha ha, hiểu ý ta –
“Vô sỉ! Kẻ đọc sách như ngươi thế mà thật vô sỉ!”
04
Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Thẩm Nghiên ôm thi thể ta mãi không chịu chôn, ngày ngày ngủ cùng ta.
Phụ mẫu ta nhiều lần đến đòi nhưng đều vô ích, tức giận công tâm, phụ thân ta nhanh chóng ngã bệnh, lúc hấp hối vẫn luôn gọi tên ta.
“Thu Nương – Thu Nương -”
Phụ thân ta vừa ngã xuống, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Từ lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Còn mẫu thân ta, vốn là người trong giang hồ, thích nhất là ân oán rõ ràng, thấy kẻ thù lâu năm nuốt chửng cửa hàng nhà ta vẫn chưa đủ, còn muốn chiếm đoạt nhà ta, liền cầm kiếm chém chết ba mạng người, lập tức bị bắt vào ngục.
Quan địa phương thấy Thẩm Nghiên vừa nhậm chức đã bức chết ta, để lấy lòng hắn, đã tra tấn mẫu thân ta trong ngục.
Xương bả vai của mẫu thân ta bị xích sắt xuyên thủng, mười ngón tay bị kẹp gãy, cai ngục còn lột áo mẫu thân ta, dùng sắt nung đỏ đóng lên ngực mẫu thân ta một chữ “Nô.”
Ta cứ nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân ta như vậy, nghe suốt ba ngày.
Vô số lần muốn đẩy những hình cụ đó ra nhưng không lần nào thành công.
Nỗi đau như vậy, còn đau hơn cả lúc ta đập đầu vào cột, đau gấp ngàn lần, gấp vạn lần.
Đừng đánh nữa… Đừng đánh mẫu thân ta nữa…
Ba ngày sau, cai ngục cuối cùng cũng dừng tay.
– Mẫu thân ta, chết rồi.
Nghe tin mẫu thân ta chết, phụ thân ta nôn ra rất nhiều máu, tức đến đang sống sờ sờ mà chết đi!
Còn kẻ hại cả nhà ta đến nông nỗi này, Thẩm Nghiên?
Hắn vẫn ôm thi thể đã hơi thối rữa của ta, chải cho ta kiểu tóc thường ngày của nữ tử, hết lần này đến lần khác nói với ta rằng hắn yêu ta nhiều đến dường nào.
Hết lần này đến lần khác, khiến ta buồn nôn!
…
“Phụ thân! Mẫu thân!”
Ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hít thở từng ngụm lớn, như một con cá đã khát nước từ lâu.
Mọi thứ trong mơ rõ ràng vô cùng, chẳng lẽ… là thật sao?
Cuối cùng, gia đình ta lại rơi vào kết cục như vậy sao?
Thái dương giật giật, trong lòng ta vừa sợ vừa giận, vừa bi vừa phẫn, nếu như là thật…
—— Vậy thì chỉ có thể đem Thẩm Nghiên xé thành muôn mảnh, lột da rút gân!
Ta nghĩ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi, lất phất rồi càng lúc càng lớn, cuối cùng đổ ập xuống.
Trong tiếng mưa như trút nước, ta hồi tưởng lại từng chuyện từng chuyện kiếp trước của ta với Thẩm Nghiên, cố gắng tìm ra một tia hy vọng.
Một tia hy vọng có thể chuyển hết nỗi đau trước kia của ta sang cho Thẩm Nghiên.
“Ngày mai là… ngày Trang Hàn Lâm mở lớp dạy học!”
Trang Hàn Lâm là đại quan về hưu từ kinh thành, nghe nói năm xưa từng cùng thiên tử nâng ly cạn chén, bản lĩnh vô cùng lớn.
Cho nên kiếp trước, Thẩm Nghiên thường lẩm bẩm: “Nếu được Trang Hàn Lâm chỉ bảo, chắc chắn có thể sớm đỗ đạt.”
Thấy hắn buồn rầu như vậy, ta không tiếc hạ mình, đi cầu xin lão Hàn Lâm rất lâu.
Tấm đá xanh trước cửa nhà lão Hàn Lâm không được mài nhẵn, ta đi lên liền dập đầu mười mấy cái, dập đến đầu chảy máu.
Cuối cùng Thẩm Nghiên cũng toại nguyện, trở thành đệ tử quan môn của lão Hàn Lâm.
Còn ta? Để lại một vết sẹo không thể mất, sau ngày đó, ta liền nối tóc mái.
Lại đến ngày giảng học rồi sao?
Sau khi tính toán kỹ càng trong lòng, ta nắm chặt tay.
Sở thích của Trang Hàn Lâm, ta hiểu rõ hơn ai hết.
Thẩm Nghiên, kiếp này, ta muốn thay thế ngươi!