14
Từ thái y loạng choạng cầm hộp thuốc đi vào.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thẩm Đình Chi, Từ thái y sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi kiểm tra mạch của ta, nói với giọng run run:
“Hồi bẩm bệ hạ, thân thể của nương nương không sao, có thể đã bị dọa sợ, thần sẽ kê cho nương nương một liều thuốc dưỡng thai.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Đình Chí dịu đi một chút, thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Từ thái y chuẩn bị xách hộp thuốc rời đi, ta liền nói:
“Từ thái y, bổn cung thấy Mộc phu nhân cũng đang mang thai, ngươi cũng bắt mạch cho nàng, để nàng được yên tâm!”
Sắc mặt Lâm Ngữ Hi đột nhiên thay đổi, thân thể run rẩy, vội vàng thấp giọng nói:
“Thần phụ tạ ý tốt của nương nương, nhưng thần phụ đã cho đại phu khám qua, thai nhi khoẻ mạnh, không nhọc nương nương lo lắng.”
Ta thất vọng nhìn Thẩm Đình Chi, mím môi:
“Bệ hạ, thần thiếp cũng chỉ có ý tốt…”
Thẩm Đình Chi liếc nhìn Hầu gia, Hầu gia lập tức khuyên bảo.
“Phu nhân, đây là Từ thái y bắt mạch cho nàng, cũng là ý tốt của nương nương và bệ hạ, sao có thể cô phụ được?”
Nhìn thấy Lâm Ngữ Hi trốn không được, nàng ta đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ta nhếch khóe môi lên, nở một nụ cười.
Lâm Ngữ Hi thật sự cho rằng mình có thể bình yên thoát khỏi sao?
Từ thái y bắt mạch cho nàng ta, lông mày càng nhíu chặt, vẻ mặt dần dần trở nên nặng nề.
Khi Từ thái y đứng dậy, ta liền lo lắng hỏi:
“Thế nào rồi?”
Từ thái y chậm rãi quỳ xuống, giọng điệu trong trẻo vang vọng trong toàn bộ đại điện:
“Bệ hạ, Mộc phu nhân không có thai.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!
Sắc mặt Lâm Ngữ Hi tái nhợt, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt của Hầu gia thay đổi, sắc mặt trở nên u ám.
15
Ta ngạc nhiên hô lên một tiếng, vội vàng nói:
“Từ thái y, đừng nói nhảm, bụng của Mộc phu nhân to như vậy, không thể không có thai.”
Từ thái y thở dài, nghiêm túc nói:
“Mộc phu nhân quả thực không có thai, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai cách đây không lâu.”
Dứt lời, Từ thái y lại giáng cho Lâm Ngữ Hi một đòn nặng nề:
“Phu nhân sức khỏe yếu, không dễ mang thai, dù có mang thai cũng không giữ được thai nhi”.
Hắn ta lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối:
“Xin hãy tha thứ cho lão thần nói thẳng, phu nhân sau này có thể không có khả năng mang thai, xin Hầu gia mời người khác.”
Sắc mặt Hầu gia thay đổi rõ rệt, ánh mắt càng ngày càng u ám.
Mọi người đều đang xem trò đùa của hắn ta, rất nhiều đại thần không khỏi bật cười.
Sắc mặt Lâm Ngữ Hi tái nhợt, sợ đến mức ngất đi.
Khi ma ma đỡ nàng ta dậy, đưa tay chạm vào cái bụng giả của nàng ta.
Trong bữa tiệc này, Võ An hầu mất hết thể diện, trở về lập tức hưu Lâm Ngữ Hi.
Một tờ hưu thư rơi xuống, một nhất phẩm phu nhân được mọi người hâm mộ đã trở thành trò cười chỉ sau một đêm.
Lúc này Lâm Ngữ Hi chỉ có thể trở về phủ tướng quân, trốn ở trong lòng đại phu nhân, âm thầm khóc lóc.
Tuy nhiên, nhà mẹ đẻ của đại phu nhân nhậm chức trên triều đình.
Cách đây không lâu, ta nghe Thẩm Đình Chi đề cập đến việc điều tra nghiêm ngặt tình hình thuế má của các đại thần.
Ta từ nhỏ ta ở trong phủ tướng quân, nhìn thấy đại phu nhân đeo vàng bạc, vô cùng xa hoa và lãng phí.
Số tiền này không phải là tiền trả hàng tháng của phủ tướng quân, cũng không phải là của hồi môn của bà ta.
Điều đó chỉ có nghĩa là nguồn tiền của bà ta không sạch sẽ.
Ta đứng dậy, sau người chuẩn bị chút điểm tâm.
Ta đưa bánh phù dung đến Dưỡng Tâm Điện cho Thẩm Đình Chi nếm thử.
Thấy ta đến, Thẩm Đình Chi đặt tấu chương xuống, đưa tay đỡ ta.
“Trẫm đã đọc rất nhiều y thư, nữ nhân mang thai rất khó khăn, nàng nên ở Chiêu Hoa Điện nghỉ ngơi.”
Nói xong, Thẩm Đình Chi dùng đầu ngón tay chạm vào cái bụng đã phồng lên của ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
“Thần thiếp muốn đến gặp ngài.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng rồi dựa vào lòng ngực hắn:
“Bệ hạ đọc nhiều y thư, ngài không biết khi mang thai đi bộ nhiều có lợi cho việc sinh nở sao?”
Hắn nhướng mày:
“Xem ra kiến thức chuyên môn của trẫm còn chưa đủ.”
Mắt ta lóe lên, chủ động nắm lấy tay hắn:
“Bệ hạ, thần thiếp từ nhỏ ở trong phủ tướng quân đã rất cẩn thận, không dám phạm sai lầm.”
“Nương bảo thần thiếp phải nhẫn nhịn, không được cãi vã với phu nhân, nhưng thần thiếp rất hâm mộ khi thấy phu nhân tặng dạ minh châu cho trưởng tỷ.
Thẩm Đình Chi tươi cười, nhẹ nhàng nói:
“Nhớ nhà?”
Ta trợn mắt ngạc nhiên, hắn không hiểu sao?
Dạ minh châu có giá trị liên thành, gia đình bình thuờng sẽ không có vật quý giá như vậy.
Cha ta yêu thích tập võ và luyện kiếm, không yêu tài vật.
Trong phủ tướng quân càng không có thứ quý giá như dạ minh châu.
Mà nhà mẹ đẻ của đại phu nhân là quan viên tam phẩm, trong nhà cất giấu rất nhiều vàng bạc và châu báu, có thể lấy dạ minh châu để tặng người khác.
Ta tựa lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói:
“Nhớ nương của thần thiếp.”
16
Vốn cho rằng Thẩm Đình Chi không để ý lời ta nói.
Nhưng hắn lại cho người ta đưa đến mười viên dạ minh châu và ba rương châu báu và trang sức.
Không lâu sau, nương ta cũng được đưa vào cung gặp ta.
“Thần phụ tham kiến Chiêu Nghi nương nương.”
Ta nhanh chóng bước tới trước mặt bà ấy, đưa tay ra đỡ.
“Nương, người đang làm gì vậy?”
Nương ta cười rạng rỡ, nắm chặt tay ta:
“Hiện tại con đã là Chiêu Nghi nương nương, lại có long thai, theo lý thì ta nên hành lễ, không được phạm quy tắc.”
“Nhờ có con mà cữu cữu của con có thể có được một vị trí nhỏ trong quân doanh, ta có thể có tiếng nói trong phủ tướng quân.”
Ta ôm bà ấy, tựa vào vai bà ấy như ngày còn bé, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bây giờ, ta cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi.
Nương ta thở dài, trong giọng nói không che giấu được vẻ ngạc nhiên:
“Cách đây không lâu, nhà mẹ đẻ của đại phu nhân bị lục soát, nghe nói là tham ô hối lộ, ngay cả đại phu nhân cũng bị xử phạt, bị giam trong ngục.”
Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn bà ấy..
Thì ra Thẩm Đình Chi đều biết những gì ta nói với hắn.
Hắn còn cố tình kiểm tra sổ sách chi tiêu của đại phu nhân và sổ sách thu nhập của phủ tướng quân.
Nương ta đưa tay chạm vào bụng ta, vẻ mặt dịu dàng:
“Bây giờ là tháng 9, sắp đủ tháng rồi.”
“Vâng, Từ thái y nói sức khỏe của con không tốt, có thể hài tử sẽ sinh non.”
Nương ta nhìn ta rồi nói nhỏ:
“Nương mang nàng ta tới rồi.”
Rồi bà ấy thì thầm vào tai ta.
Nghe nương nói xong, tim ta đập loạn xạ, không hổ là người từng đối đầu với đại phu nhân trong phủ tướng quân.
Sau khi Lâm Ngữ Hi bước vào, ta ngước mắt lên nhìn nàng ta:
“Mộc phu nhân, sao lại đến gặp bổn cung?”
Lâm Ngữ Hi quỳ xuống.
Nàng ta cúi đầu, dập đầu hai cái thật mạnh.
“Cầu xin Chiêu Nghi nương nương cứu nương ta, niệm tình chúng ta từng là tỷ muội, hãy cứu nương ta.”
Ta bước đến gần nàng ta, cúi đầu nhìn nàng ta, không khỏi mỉm cười.
“Ngươi vì sao cho rằng bổn cung sẽ cứu? Ngươi không có người cầu xin nên mới tới đây tìm bổn cung.”
“Lúc ngươi ép bổn cung uống tức cơ hoàn, ngươi có từng nghĩ tới ngày hôm nay? Lúc ngươi muốn đánh gãy chân bổn cung, ngươi có từng nghĩ sẽ có hôm nay!”
Toàn thân Lâm Ngữ Hi run rẩy, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nàng ta đáng thương ngã xuống đất, yếu ớt giải thích:
“Đó là vì lúc đó ta không hiểu chuyện nên mới xúc phạm đến nương nương.”
Ta lập tức mỉm cười đưa tay đỡ nàng ta dậy:
“Bổn cung chẳng qua chỉ nói vậy thôi, bà ta là người của phủ tướng quân, lý nào bổn cung không cứu cho được?”
Nghe vậy, Lâm Ngữ Hi thở phào nhẹ nhõm.
Dưới sự nâng đỡ của ta, nàng ta đang muốn đứng dậy.
Nhưng ta đột nhiên ngã xuống đất, nhẹ nhàng ngã xuống, đôi tay run rẩy ôm bụng.
Ta đau đớn ngã xuống đất, nước mắt không kìm được rơi xuống.
“Bụng bổn cung đau quá…”
Lâm Ngữ Hi kinh ngạc, hoảng sợ đứng sang một bên.
Cung nữ đứng bên ngoài Chiêu Hoa Điện lập tức chạy vào, đưa tay đỡ ta.
“Nương nương, mau truyền thái y!”
Ngón tay ra run rẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Lâm Ngữ Hi:
“Là ngươi đã đẩy ta!”
“Nếu con của bổn cung có chuyện gì, bổn cung nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”
Lời này vừa nói ra, công công ở ngoài cửa lập tức lao tới bắt lấy Lâm Ngữ Hi.
17
Ta cố tình lên kế hoạch để Lâm Ngữ Hi để đẩy ta, khiến ta sinh non.
Bằng cách này, Thẩm Đình Chi sẽ không biết hài tử này phải được sinh non.
Con cháu hoàng thất không thể có bất cứ sơ suất gì, cho dù là sinh non cũng sẽ trở thành đề tài của câu chuyện.
Ta đã kiểm soát được lực của cú ngã này, chắc chắn sẽ không làm hại hài tử.
Trong thời gian Từ thái y ước tính, hoàng tử đã được sinh ra thành công.
Lâm Ngữ Hi cũng bị đưa vào, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ bừng.
“Bệ hạ, thần phụ chưa từng hại Chiêu Nghi nương nương, cầu xin bệ hạ minh xét.”
Thẩm Đình Chi chưa kịp nói gì thì nương ta đã trực tiếp quỳ xuống.
Đôi mắt bà ấy đẫm lệ, run rẩy nói:
“Uổng công ta tin tưởng ngươi, để ngươi vào cung gặp nương nương, nhưng không ngờ ngươi lại có tâm tư như vậy với nàng!”
“Mọi người trong Chiêu Hoa Điện đều nhìn thấy ngươi đẩy ngã nương nương, ngươi còn muốn ngụy biện!”
Ta tựa vào lòng ngực Thẩm Đình Chi, lặng lẽ rơi nước mắt:
“Ta đã hứa với ngươi sẽ cứu đại phu nhân, sao ngươi còn làm như vậy với ta?”
Mọi người đều chỉ ra rằng là Lâm Ngữ Hi đã đẩy ta khiến hài tử bị sinh non.
Lâm Ngữ Hi hết đường chối cãi, hoàn toàn không thể giải thích được.
Ánh mắt Thẩm Đình Chi lạnh lùng, trong mắt lạnh lẽo:
“Giam tội phụ mưu hại hoàng tử này vào địa lao, chờ ngày xử trảm!”
Lâm Ngữ Hi sợ đến toàn thân run rẩy, trực tiếp hộc máu.
Khi bị kéo xuống, nàng ta không ngừng hét lên:
“Là Lâm Thanh Thù hại ta, ta vô tội.”
Chỉ có người chết mới câm miệng.
Mà Lâm Ngữ Hi sẽ sớm trở thành người chết, học được cách câm miệng.
18
Thẩm Đình Chi đích thân đặt tên cho hài tử, tên là Thẩm Mộ Niên.
Sau khi Thẩm Mộ Niên được phong làm Thái Tử, ta cũng được phong làm Hoàng Hậu.
Đêm ta trở thành Hoàng Hậu của Thẩm Đình Chi, hắn nằm cạnh ta mỉm cười dịu dàng:
“Nàng coi trẫm thành quân cờ, trẫm lại coi nàng thành thê tử duy nhất.”
Ta cúi xuống, hôn lên lông mày hắn, từ từ di chuyển xuống, hôn lên chóp mũi hắn rồi dừng trên môi hắn.
Ta chặn lời hắn, khàn khàn nói:
“Phu quân.”
Khi Thẩm Mộ Niên được ba tuổi, phụ thân giao lại binh quyền, cữu cữu kế nhiệm vị trí đại tướng quân.
Thẩm Mộ Niên ngã vào lòng ta, giọng ngọt ngào nói:
“Nương, sau này con sẽ trở thành một đại tướng quân giống như cữu cữu vậy.”
“Trở thành một quân vương yêu nước như phụ hoàng.”
Ta cúi đầu hôn lên trán cậu bé.
“Nhớ kỹ lời con nói ngày hôm nay, cả đời này đều không được quên.”
(Hết toàn văn)