01
Ngày Tạ Văn Hạc được đón về vương phủ, các tỷ muội của Hồng Trướng Lâu đều chạy ra xem náo nhiệt.
“Nhìn xem kìa Ngân Trúc, ngày thường nhìn ngươi như một ngốc tử, thực ra lại thông minh lắm. Bao nhiêu ăn mày mà ngươi không nhặt, lại cứ nhặt người đẹp nhất. Giờ thì tốt rồi, Ngân Trúc của chúng ta có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi.”
Phượng Nương vẫn luôn không ưa ta, lời nói mang nhiều hàm ý mỉa mai, ta không để ý mà chỉ thấy mắt mình hơi cay.
Tạ Văn Hạc đứng cách ta rất xa, thậm chí còn không bước vào Hồng Trướng Lâu.
Hắn mặc y phục quý giá, chân đi giày thêu chỉ vàng, ánh mắt cười như không cười, mang theo ba phần khinh thường.
… Hắn cũng cho rằng ta sẽ buộc hắn trả ơn.
“Ngân Trúc cô nương, ân cứu mạng không biết báo đáp thế nào. Nếu cô nương nghĩ kỹ rồi thì có thể đến vương phủ tìm ta.”
Ha ha.
Ngân Trúc cô nương.
Hắn như muốn vội vã phủi sạch quan hệ với ta, ngay cả một tiếng “A Trúc” cũng không muốn gọi nữa.
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Mà cô nương bên cạnh hắn dường như cũng chú ý đến ánh mắt của ta, quay qua nhìn sang.
Ta nhìn nàng, cảm thấy hơi quen mắt.
À, ta nhớ ra rồi.
Lúc Tạ Văn Hạc mất trí nhớ đã từng vẽ một bức tranh, mỹ nhân trên tranh chính là có dung mạo như vậy.
Mặc váy thêu chỉ bạc màu vàng nhạt, dáng vẻ yểu điệu, mặt như hoa sen, khi cười lên thì mắt mày cong cong, so với hoa đào còn đẹp hơn ba phần.
Hắn còn đề một câu thơ: [Áo như vàng người như ngọc, mắt như nước thu tóc như mây.]
Ta hỏi hắn là có ý nghĩa gì.
Tạ Văn Hạc lại tự mình cất tranh đi, hắn cau mày nhìn ta.
Hắn nói: “Ngươi không cần biết.”
Thực ra hôm đó giọng nói của Tạ Văn Hạc rất nhẹ nhưng lại khiến lòng ta lay động, từng vòng từng vòng gợn sóng, giống như kim châm, vô cùng nhỏ bé nhưng lại đau đớn khó tả.
Ta nhìn chằm chằm viên trân châu to tướng trên giày… là Tạ Văn Hạc tặng ta.
Hôm nay trên giày thêu hoa của cô nương này cũng có một viên trân châu, lấp lánh muôn màu, sáng hơn của ta, đẹp hơn của ta.
Nhưng mà, một người, sao có thể tặng trân châu cho hai cô nương được?
Huống hồ, một viên thì ánh sáng kém hơn, một viên thì lại là bảo vật chói mắt.
Cứ như vậy một lúc lâu, ta cũng không nói gì.
Tạ Văn Hạc cũng nhíu mày, không nói một lời.
Nhưng cô nương kia lại thay Tạ Văn Hạc mà nổi giận trước, nàng ta quát tháo người khác cũng vô cùng kiều diễm:
“Bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng! Văn Hạc ca ca và ta đã có hôn ước từ trước, ngươi không thể vào cửa phủ Thụy An Vương được đâu!”
Cô nương vừa dứt lời, ta cũng nói: “Ta nghĩ thông suốt rồi.”
Cô nương ngẩn ra: “Cái gì?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tạ Văn Hạc và vị cô nương xinh đẹp kia.
“Ta nói, ta nghĩ thông suốt muốn báo đáp thế nào rồi.”
02
Ta muốn báo đáp, không phải là gả vào phủ Thụy An Vương làm thế tử phi, cũng không phải vì kim Ngân Trúcbáu, tiền tài như nước.
Ta muốn, từ trước đến nay thứ ta muốn chỉ là tự do.
Đối diện với ánh mắt hơi kinh ngạc của Tạ Văn Hạc, ta nói:
“Thế tử gia, nếu như ngài thực sự muốn báo đáp Ngân Trúc, xin ngài chuộc lại khế bán thân của nô tỳ, nô tỳ cũng muốn làm người trong sạch.”
Nếu không phải bất đắc dĩ thì có ai nguyện ý làm kỹ nữ chứ?
Đôi mắt đen láy của Tạ Văn Hạc mang theo cảm giác uy hiếp, hắn nhìn chằm chằm vào ta, như đang thăm dò rồi hỏi: “Ngươi không muốn thứ khác sao?”
“Không muốn thứ khác.”
Có vẻ như chuyện này hơi ngoài ý muốn của Tạ Văn Hạc nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Thực ra là… cô nương kia kéo tay áo hắn, không biết nói gì với hắn, Tạ Văn Hạc mới gật đầu đồng ý.
Liễu ma ma ôm một cái hộp ra, bên trong đó đựng khế bán thân của các cô nương.
Ta vào Hồng Trướng Lâu đã lâu, cho nên khế bán thân đã ố vàng.
Tạ Văn Hạc đứng trước mặt mọi người, vung khế ước bán thân tung bay phấp phới.
Lông mày hắn lạnh lùng, như những hạt tuyết mùa đông, một mảnh lạnh lẽo rơi vào tim.
Cô nương kia rất đắc ý: “Vậy là chúng ta không nợ ngươi nữa rồi!”
Ta gật đầu, nói một tiếng cảm tạ.
Nhưng sắc mặt của Tạ Văn Hạc lại đột nhiên âm trầm xuống.
Hắn chế giễu nói: “Ngân Trúc, ngươi mới là ân nhân của ta, cần gì phải nói cảm tạ chứ?”
Ta không biết mình lại đắc tội Tạ Văn Hạc ở chỗ nào.
Nhưng hắn ở trước mặt ta, hình như rất dễ nổi giận.
Mỗi lần, ta đều nghĩ mọi cách để dỗ dành hắn, cho dù không phải lỗi của ta.
Nhưng lần này, ta thực sự mệt mỏi rồi, cũng không định dỗ dành nữa.
Tạ Văn Hạc thấy ta như vậy, sắc mặt lại trầm xuống thêm vài phần.
Dường như hắn muốn đi về phía ta, giống như trước đây, mỗi lần hắn giận ta thì nhất định phải đến trước mặt ta, cho đến khi ta dỗ dành hắn mới thôi.
Nhưng cô nương kia lại như không nhìn ra khác thường gì, nhảy nhót kéo người đi: “Văn Hạc ca ca, chúng ta mau về thôi!”
Bước chân của Tạ Văn Hạc khựng lại.
Hắn khẽ liếc nhìn ta, rồi vuốt ve mái tóc của cô nương kia, vô cùng cưng chiều:
“Được, chúng ta đi ngay.”
“Nơi bẩn thỉu như thế này, không thích hợp với A Kha của chúng ta.”
…
Tay áo hắn lướt qua mặt ta.
Vải vóc mềm mại quý giá.
Ta đứng tại chỗ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cô nương kia tên là A Kha à.
Cái tên thật hay.
Không biết là ai thở dài một tiếng:
“Ai nói Ngân Trúc không ngốc? Nhặt được một vương gia nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì.”
Sao lại không được lợi lộc?
Lợi lộc chính là, ta cũng không cần dính dáng gì đến Tạ Văn Hạc nữa.
Hắn không thích ta, ta luôn biết điều này.
03
Ta từ biệt từng tỷ muội ở Hồng Trướng Lâu, mãi đến chập tối, ta mới thu dọn hành lý xong.
Ta không có nhiều đồ đạc ở Hồng Trướng Lâu, chỉ có vài miếng bạc vụn, một chiếc trâm cài, hai đôi khuyên tai bằng ngọc, còn có một chiếc trâm gỗ.
Ta nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn để lại chiếc trâm gỗ trong phòng.
Đó là đồ do Tạ Văn Hạc tự tay khắc, vốn dĩ ta vô cùng trân trọng.
Nhưng ở cuối cây trâm có khắc một chữ: Kha.
Kha trong tên của cô nương kia.
Hắn đem nỗi nhớ nhung nặng trĩu của mình khắc lên trâm, qua nhiều lần chuyển tay thì lại đưa cho ta, thật là buồn cười.
Không biết từ lúc nào Phượng Nương đã dựa vào cửa phòng, eo thon mềm mại, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nàng liếc nhìn ta, dáng vẻ lười biếng yêu kiều.
“Ngân Trúc, ngươi thật sự muốn đi sao?”
Ta cười đáp:
“Đúng vậy.”
Ta vốn định gọi nàng ta là Phượng Nương, nhưng suy nghĩ một chút thì lại gọi nàng bằng tên cũ.
“Khuất Phượng Hoa, bảo trọng.”
Bảo trọng.
Đó là lời chúc tốt đẹp nhất, chân thành nhất của ta.
Phượng Nương ngẩn ra.
Không biết là vì lời chúc của ta, hay vì ta gọi nàng là Phượng Hoa.
Nàng cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Liễu ma ma nói rồi, nữ tử rời khỏi Hồng Trướng Lâu thì không có ai có kết cục tốt đẹp.”
Ta gật đầu: “Ta biết.”
Chỉ riêng những kỹ nữ nổi tiếng rời khỏi Hồng Trướng Lâu mà ta biết thì đã có ba người.
Một người tự ý trốn khỏi Hồng Trướng Lâu, bị người của Liễu ma ma dùng gậy đánh chết, gậy đánh vào thân thể yếu ớt khiến máu chảy lênh láng.
Một người tên là Lục Ngô, vì ái tình mà tự chuộc thân, kết quả lại bị thư sinh đó lấy hết tiền bạc, chết cóng trong đêm đông lạnh giá.
Liễu ma ma để mấy đại hoa khôi thu xác của nàng ấy, đây là đang âm thầm cảnh cáo họ.
Một người tên là Ám Hương, nàng ấy trở về quê nhà, huynh đệ tỷ muội thay nhau bắt nàng ấy làm trâu làm ngựa.
Ám Hương thông minh hơn Lục Ngô nhiều, nàng ấy không để lộ tiền bạc của mình, chỉ thỉnh thoảng lấy ra một ít để phụ giúp gia đình.
Nhưng những huynh đệ tỷ muội kia của nàng ấy lại không hài lòng, vào một buổi trưa đã hợp sức bóp chết nàng ấy.
Quan ngỗ tác đã đến một lần, nhưng khi nghe nói người chết là kỹ nữ thì lập tức nhổ một bãi nước bọt, mắng một câu “kỹ nữ”, sau đó hắn ta kéo áo nàng ấy ra để lộ bộ ngực trắng nõn, ngang nhiên vứt nàng ấy trước cửa nhà, để mặc cho người ta vây xem.
Huynh đệ tỷ muội của Ám Hương coi nàng ấy như cái cây hái ra tiền, có tiền thì nâng niu như nương nương, không có tiền thì coi như cỏ rác.
Quan ngỗ tác không quen biết nàng ấy nhưng lại coi nàng ấy như súc vật, khiến nàng ấy chết rồi cũng không được yên ổn.
Ta thở dài: “Phượng Nương, ta muốn làm người.”
Một nét ngang một nét sổ là thành người.
Nhưng chữ người này, sao lại khó viết đến thế?
Cho dù ta đã cứu mạng Tạ Văn Hạc, nhưng sau khi hắn biết ta là kỹ nữ thì lập tức đối xử lạnh nhạt với ta.
Thậm chí còn sợ ta buộc hắn báo ơn, từ đó sẽ dây dưa với hắn.
Hắn chưa bao giờ coi ta là người, hắn coi ta như một vật phẩm tinh xảo, hoặc nói đúng hơn, ta còn chẳng bằng vật phẩm.
Thực ra, ta rất sợ Tạ Văn Hạc.
Thường ngày hắn đã lạnh lùng như băng, khi nổi giận càng khó dỗ dành.
Cho dù ta đàn cho hắn nghe cả đêm, ngón tay bị mài đến chảy máu, hắn cũng không hề động lòng.
Nhưng một khi ta lộ ra vẻ mệt mỏi, Tạ Văn Hạc chỉ càng thêm tức giận.
Ta sợ hắn nổi giận, càng sợ phải dỗ dành hắn.
Trước đây đã như vậy, hôm nay cũng vậy.
Nhưng nếu có thể lựa chọn, ta nguyện làm ngọn cỏ, làm đóa hoa, cho dù bấp bênh không nơi nương tựa, cũng tốt hơn bị người ta khinh thường.
Phượng Nương không nói gì nữa, nàng đưa cho ta một thỏi vàng.
Ta tỏ vẻ nghi hoặc, nàng có chút ngượng ngùng rồi nhỏ giọng nói: “Hai năm trước, ta đã vay tiền của ngươi.”
À.
Thực ra, các tỷ muội trong Hồng Trướng Lâu đều đã vay tiền của ta.
Nhưng Phượng Nương là người đầu tiên trả lại.
Cũng là người duy nhất.
Ta nhướng mày, cười với nàng.
Phượng Nương không hiểu ra sao lại quát khẽ: “Ngốc tử!”
Liễu ma ma cũng từng mắng ta, nói ta đần độn, nói ta ngốc nghếch, còn nói tiền cho vay như nước đổ đi, cả đời này ta đừng hòng đòi lại được.
Nhưng ta thấy mình không ngốc.
Ngươi xem, không phải Phượng Nương đã trả lại rồi sao?