1
Tại một bữa tiệc thời trang, tôi lộng lẫy đến dự nhưng lại một mình.
Phóng viên tò mò hỏi: “Cô Hà, sao lần này Tổng giám đốc Thẩm không đi cùng cô?”
Đột nhiên có tiếng huyên náo từ xa vọng lại.
Quay lại nhìn theo tiếng động, tôi thấy Thẩm Vô Độ bước xuống xe, nắm tay thân mật một người phụ nữ bên cạnh.
Mọi người đều kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên anh đổi bạn gái trong suốt bảy năm qua.
Trước đây người bên cạnh anh luôn là tôi, lần này lại là Minh Nghiên, một tiểu hoa đán nổi tiếng với hình tượng trong sáng. Từng có phóng viên giải trí so sánh vẻ ngoài của tôi và cô ta, phát hiện ra giữa hai chúng tôi có vài phần giống nhau.
Thẩm Vô Độ dẫn cô ta đi dự tiệc, hệt như một câu chuyện tình thế mạng mà nữ phụ thắng nữ chính.
Các phóng viên ùa tới, tôi ngẩng đầu chạm vào ánh mắt Thẩm Vô Độ, trong mắt anh ngập tràn sự lạnh lùng.
Tôi lịch sự gật đầu, sau đó thản nhiên quay người đi vào phòng tiệc.
Trên đường đi, chị Phương, quản lý của tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Chẳng trách Minh Nghiên lại giành được nguồn tài nguyên thời trang của cô. Tôi cứ nghĩ không biết là ai chống lưng, hóa ra là Thẩm Vô Độ. Cô lại cãi nhau với anh ấy rồi à?”
Tôi lắc đầu: “Không cãi nhau.”
“Chia tay rồi.”
Chị Phương thở dài, không mấy ngạc nhiên: “Cô ơi, năm nay mới qua một nửa, cô đã chia tay tới ba lần rồi. Mỗi lần như vậy là Tổng giám đốc Thẩm lại hạ mình xuống năn nỉ cô. Cô nhún nhường một chút thì c.h.ế.t sao, nếu không để Minh Nghiên con nhỏ này cướp mất thật thì sao.”
Đúng vậy. Có lẽ trong mắt mọi người, tôi chính là người vô lý trong suốt bảy năm. Còn Thẩm Vô Độ chính là người phải dỗ dành. Và Minh Nghiên, chỉ là thứ để anh ta giận dỗi tôi mà thôi. Chỉ cần tôi nhún nhường một chút, Thẩm Vô Độ sẽ quay lại với tôi ngay.
Nhưng tôi biết, Thẩm Vô Độ không phải giận dỗi, mà là đang thị uy. Anh muốn nói với tôi rằng, nếu tôi không muốn thì có vô số người muốn.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, những viên kim cương đính trên váy cắt vào da thịt, gây ra những cơn đau nhói nhẹ, nhưng khiến tôi tỉnh táo hơn.
“Sẽ không hàn gắn đâu.” Tôi dứt khoát nói: “Lần này, tôi và anh ấy thực sự kết thúc rồi.”
2
Tôi và Thẩm Vô Độ đã hẹn hò bảy năm, trong suốt thời gian đó, chúng tôi chia tay rồi lại hàn gắn đến hơn hai mươi lần. Tôi phụ trách chia tay, anh phụ trách hàn gắn.
Anh là thái tử của nhà họ Thẩm, bên cạnh bao vây bởi vô số mỹ nhân, nhưng lại nguyện ý hạ mình xuống để dỗ dành tôi vui vẻ, để tôi quay lại.
Chỉ cần tôi nói nhớ anh, anh sẽ vội vã bay từ nơi xa nhất về bên tôi, ôm chầm lấy tôi.
Rất nhiều người khuyên tôi đừng nên quá nhõng nhẽo, vì những tin tức vỉa hè mà cãi nhau với anh. Họ nói, rõ ràng anh đối xử với tôi bằng cả tấm lòng, hà cớ gì lại chia tay để tổn thương tình cảm.
Tôi hiểu. Nhưng tôi lại không thể kiềm chế được cảm xúc, không đếm xuể bao nhiêu lần khóc thầm lúc nửa đêm.
Anh siết chặt tôi vào lòng, dùng giọng trầm khàn dỗ dành:
“Nói là nhõng nhẽo sao được cơ chứ, rõ ràng là Dao Dao quá yêu anh rồi, không được cảm giác an toàn, anh nguyện ý dỗ dành Dao Dao.”
Tôi ngẩng đầu hỏi anh, đôi mắt đỏ hoe: “Cả đời chứ?”
“Cả đời.”
Anh không chút do dự.
Hồi đó chúng tôi còn trẻ quá. Tình yêu luôn nồng cháy và cuồng nhiệt, cứ tưởng rằng chỉ cần tùy tiện nói ra lời cả đời thôi cũng làm được dễ như chơi.
Nhưng thực tế thì cũng chỉ là tưởng tượng hão huyền.
Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng tôi có chút đắng chát.
Đúng lúc này, chị Phương hỏi: “Sao lần này lại chia tay?”
Tôi sửng sốt, chớp mắt chậm rãi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai con người đang thân mật gần đó.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh ấy muốn kết hôn rồi, bảo tôi l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ấy.”
Chị Phương sững sờ.
Thu ánh mắt lại, tôi uống cạn ly rượu, không để ai nhìn thấy đuôi mắt đỏ hoe của mình.
“Tôi nói với anh ấy, tôi không đồng ý.”
Khuôn mặt chị Phương nhợt nhạt, chỉ lẩm bẩm nói: “Thật quá đáng -“