01
Tôi là nha hoàn hầu hạ bên người tiểu hầu gia.
Chàng đối xử với tôi khá đặc biệt.
Phu nhân may y phục mới, vải còn thừa lại thì chàng sẽ giành lấy mang cho tôi, làm cho tôi một bộ y phục xinh đẹp.
Ra ngoài du lịch mà gặp được thứ gì mới mẻ thì chàng đều nhớ mang về cho tôi, để tôi biết được thế giới ngoài kia rộng lớn bao la thế nào.
Ngay cả bánh ngọt trong cung, chàng cũng lén lút giấu mang về cho tôi hai cái, còn giục tôi mau chóng tiêu diệt “chứng cứ phạm tội”, tránh bị người khác phát hiện.
Lúc tôi bị nghẹn, chàng còn khẽ vỗ lưng cho tôi, còn cười nói: “Chậm thôi.”
Tôi cứ ngỡ chàng đối xử với tôi đặc biệt hơn hẳn.
Đến cả phu nhân cũng nói sẽ hứa gả tôi cho tiểu hầu gia.
Đủ mọi dấu hiệu để tôi sinh ra thứ tâm tư không nên có.
Nhưng tôi nhìn bức họa trong mật thất ngay trước mắt, nhìn khuôn mặt giống tôi tới bảy tám phần, mới biết tại sao tiểu hầu gia lại đối xử với tôi đặc biệt như thế.
Người trên tranh mặc một bộ cung trang đẹp đẽ lộng lẫy, mỉm cười yêu kiều, với đôi mắt đẹp lóng lánh.
Tôi có thể đoán được đó là ai.
Chính là công chúa Chiêu Nguyên, người đang được cưng chiều nhất.
Mặc dù tôi chẳng mấy khi ra ngoài hầu phủ, nhưng cũng từng nghe các nha hoàn khác xì xào bàn tán.
Rằng tôi rất giống công chúa Chiêu Nguyên.
Mà có vẻ như hầu phủ khá kiêng kỵ mấy lời này nên hồi đó có trừng phạt đám nha hoàn lắm miệng kia một trận no đòn. Ngay cả tôi cũng suýt bị vạ lây.
Phu nhân vốn định bán tôi đi, nhưng tiểu hầu gia đã cầu xin mới khiến phu nhân cho tôi ở lại.
Nhưng đồng thời bà cũng hạn chế không cho tôi ra phủ.
Tôi cứ tưởng tiểu hầu gia đối xử đặc biệt với tôi là vì trong lòng chàng có tôi.
Không ngờ là vì… tôi trông giống công chúa Chiêu Nguyên.
Két!
Tôi hoàn hồn, vội vã dời mắt khỏi bức họa vẽ công chúa Chiêu Nguyên.
Đêm nay có cung yến, tính canh giờ thì lúc này tiểu hầu gia hẳn là nên trở về rồi.
Tôi vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng rảo bước ra khỏi mật thất.
Tối nay tiểu hầu gia sai người về báo chàng uống chút rượu trong tiệc, nên đầu khá đau, dặn tôi nấu chút canh giải rượu trước.
Tôi bưng canh giải rượu tới, thấy bàn của chàng bừa bộn sách bút, bèn dọn dẹp lại hộ chàng. Nào ngờ tôi làm đổ giá bút, thế là cánh cửa ngầm của mật thất mở ra phát ra tiếng ‘rầm rầm’.
Tôi vừa bước ra, còn chưa kịp đóng cửa mật thất lại thì đã đụng phải tiểu hầu gia vừa về.
Tôi hơi hốt hoảng.
“Tiểu hầu gia… Ngài, ngài về rồi.”
Tiểu hầu gia lúc này gò má ửng đỏ, đôi mắt mê ly, nghe vậy thì chậm chạp gật đầu.
Ánh mắt chàng nhìn tôi dịu dàng tới mức như sắp trút ra ngoài.
Chàng khẽ hé môi mỏng, gần như nỉ non: “Công chúa…”
Lòng tôi khiếp sợ, chợt nhớ ra công chúa trên bức họa mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, mà xiêm y của tôi hôm nay cũng màu vàng nhạt.
Chàng… coi tôi thành công chúa.
Nghĩ vậy, tôi như chợt không thở nổi.
Nhưng tôi vẫn cố dùng thân thể để che tầm mắt tiểu hầu gia, lén chuyển động giá đựng bút.
Khi cửa mật thất khép lại, tôi kéo tiểu hầu gia đi tới bên giường, nhấn chàng ngồi xuống.
“Chắc là tiểu hầu gia mệt rồi, mau nghỉ sớm thôi.”
Tôi quay người định bước đi, tiểu hầu gia đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi.
“Đừng đi mà công chúa điện hạ.”
Tiếng “công chúa điện hạ” này như nhát châm sắc bén đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi còn chưa kịp giãy dụa thì tiểu hầu gia lập tức kéo tôi vào trong ngực chàng.
Chàng ôm chặt eo tôi, đặt cằm lên bả vai tôi, giọng có phần ấm ức.
“Canh tỉnh rượu của ta đâu?”
Lúc nói, hơi thở của chàng phun lên cổ, khiến tôi khe khẽ run rẩy.
“Ở trên bàn, em bưng tới cho ngài.”
Tiểu hầu gia cọ tôi, ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”
“Ngài… buông em ra đã.”
“Không đấy.”
Chàng lại càng ôm tôi chặt hơn.
“Ngài không buông em ra thì sao em bưng canh giải rượu tới cho ngài được ạ?”
“Vậy ta không uống nữa.”
Chàng nghiêng đầu cọ lên cổ tôi, môi mỏng lướt qua, da thịt dần trở nên nóng bỏng.
“Công chúa điện hạ, nàng không thương ta.”
Ngữ khí của tiểu hầu gia chứa đầy ấm ức.
Lòng tôi đau đớn, bèn đẩy mạnh chàng ra.
“Em không phải công chúa!”
Chàng lại nóng nảy, bèn tiến tới ôm lấy tôi, như muốn khảm tôi vào trong lòng mình.
“Nàng hãy thương ta với, thương ta với có được không?”
Chàng bắt đầu hôn tôi lung tung.
Tôi từ chối, giãy dụa, nhưng không phản kháng lại được.
Khi màn che hạ xuống, tiểu hầu gia và màn che đung đưa làm choáng váng mắt tôi.
Nước mắt tủi hận rơi lên gối, tiểu hầu gia đột nhiên cúi đầu hôn lên khóe mắt tôi, giọng khàn khàn dỗ:
“Đừng khóc, đừng khóc.”
“Ta vẫn sẽ luôn bên nàng mà, đừng khóc.”
02
Nửa đêm, nhân lúc tiểu hầu gia ngủ say, tôi cướp sạch bạc trong phòng chàng rồi bỏ trốn.
Năm mười hai tuổi tôi đã tới hầu phủ này làm nha hoàn. Tôi luôn tự biết thân biết phận, chỉ muốn kiếm miếng ăn cho no bụng chứ chẳng hy vọng xa vời gì.
Sự đối xử đặc biệt của tiểu hầu gia đã khiến tôi có ý nghĩ không nên có, như vậy giờ phút này tôi cũng không nên ở lại nữa.
Sự đặc biệt của chàng vốn không phải dành cho tôi.
Tôi sống ở hầu phủ tám năm, nắm rõ nơi đây như lòng bàn tay, nên có thể dễ dàng tránh né được thị vệ gác đêm, từ cửa nhỏ chuồn mất.
Nhìn đường phố to lớn tĩnh lặng, tôi nhất thời giật mình luống cuống.
Tôi hệt như mèo con thoát khỏi chiếc lồng tre nuôi nhốt mình từ nhỏ, vừa sổng chuồng chạy thoát, nhìn thế giới rộng lớn vô ngần, lập tức sợ hãi, theo bản năng chỉ muốn rúc về lại lồng tre.
Tôi nhéo lòng bàn tay, nắm chặt ngân phiếu, cắn răng rồi vùi đầu bỏ chạy.
Tôi còn lâu mới chịu làm kẻ thay thế cho công chúa.
Tôi còn lâu mới làm thiếp của tiểu hầu gia.
Tôi còn lâu mới cần phút yên ổn ngắn ngủi để nửa đời sau phải sống trong bất hạnh!
Tôi cắm đầu chạy một mạch, dần dần thấy ánh đèn đuốc, thấy các cửa tiệm.
Tôi tới một khách sạn, định sáng mai cổng thành mở thì sẽ rời khỏi chốn này.
Lúc này khách sạn vẫn đang sáng trưng đèn đuốc, lầu một còn vài thực khách ngồi phân tán.
Tôi nghe bọn họ đang thảo luận chuyện hôn sự của công chúa Chiêu Nguyên.
Bọn họ nói rằng mấy ngày nữa công chúa sẽ bị gả đi hòa thân phương xa…
Thảo nào một tiểu hầu gia vốn khắc kỉ phục lễ lại thất thố tới mức nhận nhầm tôi thành công chúa, còn cưỡng ép tôi.
Tôi che mặt lên lầu.
Hừng đông tới rất nhanh, dưới lầu là dòng người hối hả qua lại.
Tôi chẳng thể chợp mắt nổi, trong đầu là những tâm sự nặng trĩu.
Tôi gọi tiểu nhị lấy cho ít son phấn, cố ý làm cho mình trông xấu đi rất nhiều rồi mới chuẩn bị ra khỏi thành.
Khi tới cổng thành, từ xa tôi thấy thị vệ hầu phủ đang chạy tới bên này.
Bên cạnh có người thắc mắc: “Ồ, hầu phủ đang làm gì vậy nhỉ?”
“Nghe nói đêm qua có một nha hoàn của hầu phủ bỏ trốn, tiểu hầu gia nổi trận lôi đình, nên giờ đang đi tìm nha hoàn kia đấy.”
Tôi thầm rùng mình sợ hãi, vội rảo bước nhanh hơn, cũng may ra khỏi thành mà không bị kiểm tra.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa bước chân ra khỏi cổng thành, đám thị vệ của hầu phủ kéo ngùn ngụt tới, bao quanh cửa thành, cũng chặn luôn đám người muốn ra.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa vang lên.
“Hôm nay mọi người không được ra khỏi thành này!”
Là giọng của tiểu hầu gia.
Chỉ nghe giọng thôi trong đầu tôi đã hiện lên khuôn mặt tức giận tột độ của chàng.
Chàng đích thân tới cửa thành đểnchặn tôi!
Tôi không dám quay đầu, vội vã chạy thật nhanh.
Trong lúc hốt hoảng, tôi còn nghe thấy tiểu hầu gia kêu to: “Tuyết Thời, tốt nhất là nàng tự bước ra đây, đừng để ta bắt được nàng, không thì hậu quả nàng không gánh chịu nổi đâu!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy tiểu hầu gia tức giận như thế.
Nhưng may thay tôi đã ra khỏi thành rồi.
Sợ bị hầu phủ bắt được, tôi một mạch xuôi nam, rồi định cư ở làng chài hẻo lánh nhất.
Tôi là người ngoài tới đây, mà người trong thôn đều rất bài ngoại, nên đối xử không thân thiện với tôi lắm, mà tôi cũng chẳng thèm để ý.
Dần dần hàng xóm của tôi là Trần đại nương thấy tôi một mình lẻ loi, định làm mối cho tôi, bèn giới thiệu cháu trai mình cho tôi.
Nhưng ánh mắt bà ta ánh lên sự toan tính rất rõ.
Đơn giản là bà ta thấy tôi một thân một mình, không cần làm lụng cũng có khoản tiền tiêu mãi không hết, nên muốn được chia phần.
Bà ta kéo tay tôi thao thao bất tuyệt: “Cháu trai của bác ấy à, là người thành thật chân chất, bất kể là ra đồng cày ruộng hay xuống nước bắt cá thì cháu bác đều giỏi lắm!”
“Mà quan trọng nhất là, nó…”
Trần đại nương ghé sát vào, hạ nhỏ giọng xuống:
“Đảm bảo mai sau sẽ hầu hạ cháu thoải mái luôn.”
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên tiểu hầu gia, mặt tôi tức thì đỏ phừng lên.
Tôi trừng mắt với Trần đại nương một cái: “Bác à.”
Bác ta cười ha ha, vỗ tay tôi: “Có gì đâu mà, chờ mai bác dẫn nó tới cho cháu xem, đảm bảo cháu sẽ thích.”
Ngày hôm sau, đúng là Trần đại nương có dẫn người tới.
Nhưng xem mắt không thành.
Bởi vừa thấy người ta thì tôi lại suýt ói ra, người ta tưởng tôi chê nên nổi giận, đùng đùng bỏ về.
Sắc mặt Trần đại nương có vẻ không tốt cho lắm.
Trong lòng tôi hoảng hốt, không giữ bác ấy lại lâu.
Tôi đi tìm thầy thuốc để khám bệnh.
Quả nhiên tôi đã mang thai.