1
Tôi với cô bạn thân Triệu Tuyết đều là trẻ mồ côi.
Bởi vì tuổi tác ngang nhau cho nên đã cùng lớn lên với nhau từ nhỏ.
Sau này lại thi vào cùng một trường Đại học, ở cùng một phòng ký túc xá.
Vào ngày chủ nhật, hai người bọn tôi đang trò chuyện trong ký túc xá, đột nhiên lại nhận được điện thoại của viện trưởng.
Trong điện thoại, lời nói của ông ấy không được rõ ràng cho lắm, chỉ bảo chúng tôi mau quay về một chuyến.
Trên đường đi, hai người bọn tôi đều nơm nớp lo sợ.
Trở lại cô nhi viện, viện trưởng nói cho chúng tôi biết, có người đến tìm người thân.
“Lần này có hai gia đình đến tìm người thân, từ tuổi tác, giới tính và những điểm đặc thù đều có liên quan đến hai người bọn con.”
Hai mươi hai năm rồi.
Cuối cùng thì bọn tôi cũng sắp tìm được bố mẹ ruột.
Tôi với Triệu Tuyết đều rất kích động.
Sau đó, viện trưởng lần lượt lấy mẫu tóc của tôi với Triệu Tuyết.
“Có điều, ông cần nói trước với hai người các con.” Mặt viện trưởng lộ ra vẻ lo lắng: “Điều kiện của hai gia đình có chút chênh lệch, một người là tỷ phú, một người… Hơi kém một chút.”
Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm đến điều kiện gì đó cho lắm.
Dù sao qua một năm nữa tôi đã có thể bước vào xã hội, tự kiếm tiền nuôi sống mình được rồi.
Trái lại là Triệu Tuyết ở bên cạnh.
Sau khi nghe thấy hai từ tỷ phú, đôi mắt cậu ta đã sáng lên.
Phảng phất như mình chính là con gái của nhà tỷ phú vậy.
“Viện trưởng, nhà tỷ phú có ——”
Triệu Tuyết vội vàng muốn hiểu nhiều hơn về những chuyện liên quan đến nhà tỷ phú.
Viện trưởng đột nhiên ho khan kịch liệt.
Vành mắt tôi đỏ lên, rót cho ông một cốc nước ấm, nhìn ông đã hơn bảy mươi tuổi mà vẫn còn phải bôn ba vì chuyện của bọn tôi, chóp mũi tôi chợt chua chua.
“Con đi hầm cho ông một ít tuyết lê đường phèn nhé.”
Đi tới cửa, tôi chợt nhớ lần trước Triệu Tuyết đã lấy đường phèn đi, bèn bảo cậu ta đi lấy cho tôi.
Triệu Tuyết do do dự dự, bảo tôi hãy tự đi lấy.
Tôi nhíu mày.
Không phải bình thường cậu ta ghét người khác động vào đồ của mình nhất hay sao?
Hôm nay lại bị gì thế hả?
“Tôi ở lại xoa bóp giúp viện trưởng, thuận tiện tâm sự luôn, Khả Khả cậu mau đi đi!” Triệu Tuyết vô cùng ân cần với viện trưởng.
Điều này càng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ hơn.
Không phải cậu ta chê viện trưởng đã già thường lải la lải nhải cho nên không thích ở cùng ông hay sao?
2
Xế chiều, viện trưởng cũng đã thuyên giảm hơn một chút.
Ông cụ cũng cao hứng, tự mình xuống bếp, giữ bọn tôi ở lại ăn cơm.
Triệu Tuyết lấy cớ có việc rời đi trước.
Tôi nán lại ở cô nhi viện một đêm.
Ngày hôm sau, vừa mới bước vào phòng học, tôi đã thấy có không ít người đang vây quanh chỗ ngồi của Triệu Tuyết.
“Nhà tỷ phú?”
“Trời ạ, Triệu Tuyết, sao số cậu lại tốt đến thế hả!”
“Thật hâm mộ quá đi mất, sau này cậu có tiền rồi cũng đừng quên những người bạn cũ như bọn tôi nhé.”
Khi đến gần, tôi mới biết rằng chuyện tôi với Triệu Tuyết tìm được bố đã được lan truyền ra ngoài.
Thế nhưng ——
Viện trưởng đã dặn đi dặn lại, thân phận của tỷ phú đặc biệt, không nên khoa trương cơ mà.
“Triệu Tuyết, bố của cậu là tỷ phú, vậy còn bố của Triệu Khả Khả thì sao?”
“Đúng đó, không phải là bố cậu ấy cũng là nhân vật lớn đấy chứ?”
Các bạn học đều rất hiếu kì.
Triệu Tuyết ngồi giữa đám đông, tỏ vẻ rất khó xử.
Ấp úng cả lúc lâu.
“Cậu mau nói đi nào!”
Mắt thấy mọi người đều rất nhiệt tình, tôi không thể không lên tiếng cắt ngang.
“Còn chưa có kết quả kiểm tra DNA đâu này, mọi người đừng thảo luận nữa.”
Trước tiên hãy khoan nói tỷ phú là bố của ai.
Gây ra huyên náo càng lớn, kết quả nếu như mừng hụt sẽ rất khó chấp nhận.
Đám người này nhạy bén bắt lấy trọng điểm.
Còn chưa có kết quả, vậy chính là chưa là gì cả.
Trong thoáng chốc, những ánh mắt hâm mộ lúc nãy đã chuyển thành ý vị sâu xa.
“Tôi có ngọc bội, viện trưởng bảo rằng tín vật của nhà tỷ phú chính là ngọc bội.” Triệu Tuyết thấy mọi người không tin, sốt ruột đến đỏ mắt, vội vã lấy tín vật ra để chứng minh bản thân.
Tôi sửng sốt một chút.
Sao cậu ta lại biết tín vật của nhà tỷ phú là thứ gì cơ chứ?
Triệu Tuyết dương dương tự đắc quơ quơ mảnh ngọc bội trong tay, trông có chút hả hê bước đến trước mặt tôi: “Tôi còn biết bố cậu là một con ma cờ bạc, nợ như chúa chổm, cẩn thận ông ta bán cậu đấy nhé.”
3
Tôi không nói gì, ngẩng đầu nhìn gương mặt không thể quen thuộc hơn ở trước mặt.
Lúc này, cậu ta càng lộ vẻ chanh chua hơn.
Tôi mất mác cúi đầu xuống, không có tâm trạng tranh luận với cậu ta.
Tin tức tỷ phú với ma cờ bạc đến tìm con gái được lan truyền nhanh chóng, thậm chí cả cậu bạn trai Từ Sênh ở khoa láng giềng cũng biết.
Anh ta chạy đến đây, khắp đầu đều là mồ hôi.
Vừa mở miệng lại chính là chuyện về nhà tỷ phú.
“Rốt cuộc tỷ phú là bố của em hay là Triệu Tuyết thế?”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi, dưới đáy mắt lóe lên vẻ không rõ.
Dưới đáy lòng tôi mơ hồ có chút khó chịu, lắc đầu nói: “Không biết.”
Cũng có thể đều không phải!
“Anh nghe nói Triệu Tuyết có tín vật của nhà tỷ phú?” Anh ta cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
Tôi không biết tín vật là gì cả.
Trước mắt, đây chỉ mới là những lời từ một phía Triệu Tuyết mà thôi.
Tôi không lên tiếng, có lẽ Từ Sênh đã lầm tưởng rằng tôi đã thừa nhận.
“Vậy còn lại ——”
Từ Sênh muốn nói lại thôi.
Tôi biết, anh ta muốn nói con ma cờ bạc chính là bố tôi.
Anh ta đến đi vội vàng hấp tấp.
Từ đầu tới cuối, từng câu từng chữ đều bám chặt vào nhà tỷ phú không rời.
Tôi trầm mặc nhìn bóng lưng anh ta rời đi, có một sự bất an mãnh liệt xộc lên đầu.
Đêm đến, Triệu Tuyết hãnh diện trở lại ký túc xá.
Tôi vừa tắm xong, bước ra từ trong nhà vệ sinh, cậu ta chợt chặn đường tôi.
“A Sênh đang chờ cậu dưới lầu đấy.”
A Sênh?
Đây là cách xưng hô thân mật giữa cặp đôi được tôi dùng để gọi Từ Sênh!
Sao Triệu Tuyết cũng gọi thế này vậy?
Tôi có chút khó chịu.
“Có việc gì anh ấy sẽ tự gọi điện thoại cho tôi.” Tôi lạnh mặt, sửa lại cách xưng hô của cậu ta: “Còn nữa, bạn trai tôi tên Từ Sênh.”
“Chẳng bao lâu nữa sẽ không phải nữa.”
Triệu Tuyết mỉa mai hừ một tiếng, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tôi ngơ ngẩn.
Cái gì gọi là chẳng bao lâu sau sẽ không phải nữa?
Cậu ta có ý gì thế?
4
Điện thoại di động của tôi vang lên, là cuộc gọi từ Từ Sênh.
“Anh đang ở dưới ký túc xá đợi em, có chuyện muốn nói với em.”
Trong điện thoại là giọng điệu nghiêm túc hiếm có của Từ Sênh.
Tôi vô ý thức đưa mắt nhìn Triệu Tuyết, cậu ta vui vẻ chơi đùa với bộ móng của mình.
Sự bất an dưới đáy lòng tôi càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tôi thay quần áo đi xuống lầu.
Nhìn thấy Từ Sênh đang tựa lưng vào cây đại thụ đứng đấy.
“Có chuyện gì mà cứ phải nói vào hôm nay thế?”
Qua nửa tiếng nữa, ký túc xá sẽ phải đóng cửa.
Từ Sênh nhìn tôi, tôi trông thấy được sự đấu tranh bên dưới đáy mắt anh ta.
Sau đó, anh ta lại ngẩng đầu nhìn về hướng đằng sau lưng tôi, dường như đã quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó.
Anh ta quả quyết mở miệng: “Triệu Khả Khả, chúng ta chia tay đi!”
Tôi với Từ Sênh đã quen nhau được nửa năm.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng tình cảm của chúng tôi rất ổn định, chưa từng có một cuộc tranh chấp lớn tiếng nào cả.
Sao lại phải đến mức chia tay cơ chứ.
“Lý do?”
“Bố anh lại đánh mẹ anh rồi.” Từ Sênh đè nén lửa giận, thấp giọng rống lên: “Anh cần tiền gấp, anh muốn đón mẹ anh ra ngoài, nhưng bố em lại là con ma cờ bạc, em chẳng những không giúp được anh mà còn sẽ liên lụy đến anh nữa.”
Tôi hoàn toàn mơ hồ rồi.
Còn chưa có kết quả kiểm tra DNA mà.
Từ Sênh anh ta dựa vào đâu mà kết luận tôi chắc chắn chính là con gái của ma cờ bạc hả?
Tôi nghiêm túc hỏi anh ta: “Nếu em là con gái nhà giàu, anh có chia tay với em không?”
Từ Sênh cười.
Có lẽ là đang cười tôi si tâm vọng tưởng.
“Coi như anh có lỗi với em đi, sau này em cũng đừng đến tìm anh nữa.”
Nói xong, anh ta rời đi không chút do dự.
Tôi trở lại ký túc xá.
Triệu Tuyết đang nghe điện thoại, giọng nói ỏn ẻn khiến người khác buồn nôn.
Hai người bạn cùng phòng còn lại lặng lẽ chạy đến nói với tôi, Triệu Tuyết đã tuyên bố mình có bạn trai vào nửa tiếng trước ở ký túc xá.
Người con trai đó Từ, đến từ Học viện thể thao ở bên cạnh.
Bọn họ đã rất sốc.
“Khả Khả, cậu với Tuyết Nhi có duyên thật đó, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bạn trai đều mang họ Từ, lại còn học cùng một Học viện nữa.”
Tôi chợt hiểu ra tất cả.
Lúc này, sự kỳ lạ của Triệu Tuyết với Từ Sênh đã được giải thích.
Tôi cười mỉa bảo: “Có khi nào là cùng một người không!”