Tỷ Phú Nhận Người Thân

Chương 3


7

Tất cả mọi người nín thở tập trung suy nghĩ, chờ đợi để chứng kiến giây phút kích động lòng người này.

Để thể hiện rằng mình xem trọng Triệu Tuyết, hiệu trưởng chủ động lui về phía sau một bước, đứng sau lưng cậu ta.

Triệu Tuyết nắm chặt cánh tay Từ Sênh, kích động đến mức bắp chân cũng đều đang run lên.

Còn Từ Sênh thì đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, ngoài miệng thì an ủi Triệu Tuyết, lại không phát hiện giọng nói của mình cũng đều đang run rẩy.

Tôi yên lặng nhìn xung quanh, có vẻ như trừ tôi ra, ai nấy ở đây cũng đều căng thẳng.

Tôi bước chân lùi về phía sau một bước, mới phát hiện mình đã bị đẩy đến góc tường từ bao giờ.

Tỷ phú, ma cờ bạc.

Đúng là hiện thực sao!

“Con gái của bố ơi! Bố tìm con cực khổ quá đi thôi!”

Tiếng gào khóc của người đàn ông đã kéo dòng suy nghĩ của tôi lại.

Xuyên qua đám người, tôi nhìn vào khe hở, trông thấy một người đàn ông mặc âu phục giày da, tướng mạo nho nhã bước vào từ cổng.

Chắc là tỷ phú nhỉ.

Vừa vào cửa, ông đã bước thẳng về phía Triệu Tuyết.

“Bố ơi.”

Tình cảm của Triệu Tuyết đã được ủ từ lâu.

Gọi một tiếng bố, trong tiếng khóc xen lẫn tiếng cười.

Mọi người nghe thấy đều sửng sốt một chút.

Để làm dịu đi sự xấu hổ, cậu ta nhanh chóng vùi đầu lao vào lòng tỷ phú.

Vì quá kích động, xém chút nữa đã té ngã.

“Chào chú, cháu là bạn trai của con gái chú, cháu tên Từ Sênh.”

Từ Sênh bắt lấy cơ hội, bước lên giới thiệu bản thân.

Nhưng tỷ phú đang đắm chìm trong sự vui sướng vì tìm được con gái, hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.

Tôi có thể nhìn ra tỷ phú rất vui sướng.

Một người hơn năm mươi tuổi lại có thể bất chấp hình tượng bật khóc nức nở thành tiếng trước mặt người ngoài.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ thút thít của tý phú, đáy lòng tôi lại xuất hiện một cảm xúc khác thường.

Tôi quay mặt đi nhìn về phía cửa, đợi bố tôi xuất hiện.

Nghĩ đến người đàn ông kia, tôi lại có chút bài xích.

“Khả Khả, con gái ngoan của bố, để bố xem kỹ một chút nào.”

Tôi: “…”

Bất ngờ bị tỷ phú gọi tên, tôi bối rối quay mặt lại.

Nước mắt đọng trên mắt Triệu Tuyết, muốn rơi cũng không xong.

Cậu ta giật giật khóe miệng, ai oán nói: “Bố, con tên là Triệu Tuyết.”

“Cái gì? Con không phải Triệu Khả Khả?”

Tỷ phú nhìn Triệu Tuyết bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, đứng dậy khỏi ghế.

Tất cả mọi người ở đây đều choáng váng ——

“Ai là hiệu trưởng?” Tỷ phú trầm mặt, trên người mang sự uy nghiêm của một người có quyền thế.

“Tôi, tôi là hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng gắng gượng, run rẩy tiến lên một bước.

Tỷ phú vung tay lên, sau lưng đã có người đưa kết quả kiểm tra DNA lên.

“Con gái ruột của tôi là Triệu Khả Khả, bây giờ con bé đang ở đâu?”

Đầu óc tôi trống rỗng.

Sự đảo ngược lớn lao này khiến tôi không trở tay kịp.

Tôi cưỡng ép đè xuống sự chấn động dưới đáy lòng, đưa mắt nhìn lại.

Rõ ràng trên tờ giấy kia viết tên của tôi, mà kết quả tương đồng cũng không có vấn đề gì.

Vậy nên, tôi mới chính là con gái của tỷ phú.

8

“Nói chuyện đi chứ!”

Đã một hồi lâu nhưng hiệu trưởng vẫn chưa kịp phản ứng, tỷ phú không vui, nhấn mạnh.

Hiệu trưởng bị dọa đến mức thân thể liên tục run lên vài cái.

“Tôi là Triệu Khả Khả.”

Để đảm bảo an toàn cho tính mạng của hiệu trưởng, tôi chủ động giơ tay lên giữa đám người.

Sau đó, các giáo viên cũng đã lấy lại được tinh thần, chủ động nhường ra một con đường cho tỷ phú.

Tỷ phú nước mắt lưng tròng, nhấc chân muốn đi về phía tôi.

Triệu Tuyết hoảng sợ chắn trước mặt ông.

“Bố, có phải bố lầm rồi không, con mới là con gái của bố.”

“Triệu Khả Khả kia chính là con gái của ma cờ bạc.”

Triệu Tuyết trông có vẻ rất kích động.

Cũng đúng, dù sao đây cũng là tỷ phú mà nhỉ!

Tôi im lặng không lên tiếng nhìn tỷ phú.

Ông chợt nghiêm túc, mang đến một loại áp bách không giận mà uy.

“Cô đang chất vấn tôi đấy à?”

“Con…” Triệu Tuyết bị dọa sợ, cả người run rẩy.

Vẫn nhờ Từ Sênh nhắc nhở, cậu ta mới vội vàng lấy ngọc bội ra.

“Thứ này được con mang theo bên người từ nhỏ, viện trưởng nói, đây là tín vật của bố.”

Triệu Tuyết dùng hai tay dâng ngọc bội lên, đợi tình thế sẽ đảo ngược.

Nhưng tỷ phú chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi lên tiếng bác bỏ: “Đây không phải của tôi.”

“Huống hồ, đó còn là miếng ngọc bội giả.”

Tỷ phú mang lại cho Triệu Tuyết một đả kích rất lớn.

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, ngã lưng về phía sau.

Lần này, Từ Sênh đứng gần cậu ta nhất không hề đỡ lấy cậu ta.

Cậu ta chật vật ngã nhào xuống đất: “Không thể nào, không thể nào.”

Lúc này, lại có hai người bước đến ngoài văn phòng.

Là viện trưởng cô nhi viện mới chạy đến từ bệnh viện cùng với ma cờ bạc đang khoan thai tới chậm.

“Ông Lý nói không sai, là tôi đã già nên hồ đồ nhớ lầm, khối ngọc bội kia là của ông Lý.”

Viện trưởng nhìn về phía ma cờ bạc.

“Lần trước bố đã bảo con là con gái của bố rồi.”

Ma cờ bạc vui cười, tiến lên nắm lấy Triệu Tuyết.

Triệu Tuyết che người, hoảng sợ lui về phía sau.

Cậu ta vừa lui vừa rống lên: “Ma cờ bạc, ông không được qua đây, ông cút ngay cho tôi, tôi không phải con gái của ông, tôi là con gái của tỷ phú.”

“Triệu Khả Khả ở đó kìa, ông đi tìm cậu ta đi.”

Triệu Tuyết nhào về phía tôi như một con chó điên.

Cậu ta còn chưa đến gần đã bị vệ sĩ mà tỷ phú đưa theo đá văng ra.

Ma cờ bạc bị Triệu Tuyết chỉ vào mũi mắng, bèn nổi cáu, hung ác nắm lấy tóc cậu ta kéo ra bên ngoài.

“Con tiện nhân nhà mày, đến bố mà cũng không nhận, bây giờ về nhà với tao ngay.”

Viện trưởng không đành lòng, đứng ra ngăn cản.

Nhưng Triệu Tuyết vẫn ăn hai cái tát.

Tiếng gào khóc thảm thiết của cậu ta biến mất ở bên ngoài hành lang.

Trong quá trình này, Từ Sênh lạnh lùng đứng một bên, đứng xem như một người xa lạ, cứ nhìn Triệu Tuyết bị đánh bị chửi.

Dưới đáy mắt anh ta không hề có một gợn sóng nào cả, thay vào đó lại đưa mắt nhìn sang tôi vài lần.

Sức khỏe của viện trưởng không được tốt, lên tiếng chào hỏi tỷ phú rồi cũng rời đi.

Những giáo viên khác đứng xem náo nhiệt cũng bị hiệu trưởng đuổi ra ngoài, bao gồm cả Từ Sênh.

Vở kịch đến đây là kết thúc.

Sau khi tỷ phú nhận lại tôi, trưng vẻ mặt tươi cười mời quản gia ngoài cửa bước vào.

Bấy giờ tôi mới biết, tỷ phú xem trọng lần nhận người thân này cỡ nào.

Mười quản gia ngay ngắn đứng trước mặt tôi, cung cung kính kính gọi một tiếng “cô chủ”

Sau đó, bọn họ lần lượt mở những chiếc hộp đẹp đẽ trong tay ra.

Trong hộp là những món châu báu hiếm thấy ở các buổi đấu giá lớn.

“Khả Khả, đây là quà gặp mặt bố tặng con đấy, có thích không?” Ông xoa xoa tay, cẩn thận hỏi tôi.

Tôi được sủng mà sợ.

Nhìn món quà, lại nhìn người bố đang háo hức của mình.

Chẳng lẽ đây chính là sự cưng chiều đến từ một người bố già ư?

9

Tôi không từ chối được, cuối cùng chọn đại một chiếc tượng trưng đeo lên.

Chủ yếu tôi vẫn còn là một sinh viên đại học, phách lối như vậy làm cái gì cơ chứ.

Tôi chọn lấy một món tầm thường nhất.

“Không tệ, có mắt nhìn hệt như mẹ con vậy!”

Ông vừa tự hào vừa vui mừng.

Tôi vô thức siết chặt chiếc hộp trong tay, lấy dũng khí hỏi ông: “Mẹ con bà ấy đâu rồi?”

Vì sao lại không đến nhận người thân?

Bố tôi chậm chạp thở dài một tiếng.

“Lúc sinh con sức khỏe mẹ con không được tốt, còn chưa đầy một tháng bà ấy đã mất rồi.”

Nhắc đến quãng thời gian ảm đạm kia, ông rất tự trách.

Ông tự trách mình mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, bỏ bê gia đình, đó cũng là lý do khiến tôi bị bảo mẫu làm lạc mất sau khi mẹ tôi qua đời.

Ông ngồi trên ghế, cúi đầu, tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông, nhưng lại có thể đồng cảm với cảm xúc của ông.

Có lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống nhỉ!

Tôi há to miệng, nhưng lại không biết nên an ủi ông thế nào.

Cuối cùng, vẫn là hiệu trưởng đứng ra xoa dịu bầu không khí.

Bố tôi vừa vui mừng, liền muốn quyên tặng những tòa nhà cho trường học.

“Tôi tặng nhà cũng có điều kiện đấy, một là cảm tạ trường học đã chăm sóc Khả Khả nhà chúng tôi, hai là tòa nhà này phải được đặt theo tên của Khả Khả.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Một tòa nhà phải cần bao nhiêu tiền hả!

Bọn tôi vừa mới nhận nhau, lại khiến ông phải tốn nhiều tiền như vậy vì tôi, tôi áy náy lắm.

“Quyên tặng tòa nhà không phải là số tiền nhỏ đâu.”

Tôi uyển chuyển nhắc nhở, đổi lại một tiếng cười sang sảng của bố tôi.

“Con gái à, con cần phải hiểu sâu vào số tài sản nhà chúng ta.”

Tôi: “…”

Bố tôi không để ý đến tiền, hiệu trưởng cũng cao hứng.

Song, quyên tòa nhà là một chuyện tốt, tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản.

Sắp đến giờ cơm trưa.

Hiệu trưởng mời bố tôi cùng đi ăn cơm trưa, bị ông từ chối.

Ông bảo tôi dẫn ông đến phòng học xem thử.

Cũng may, các bạn học đều đã đi ăn cơm, bằng không sẽ lại oanh động một trận mất.

Sau đó ông còn đến ký túc xá của tôi, nhìn điều kiện đơn sơ kia, vành mắt ông đỏ lên tại chỗ.

“Chúng ta đừng ở đây nữa nhé, bố mua cho con một căn biệt thự ở bên ngoài.”

Ông nhanh tay lẹ mắt gọi điện thoại cho trợ lý.

Tôi vội ngăn ông lại, nói sang chuyện khác: “Bố, con đói, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Lúc này, ông mới bất đắc dĩ đi xuống lầu.

Tôi âm thầm lau đi mồ hôi.

Có một người bố tiêu tiền như nước thật phiền não!

Tôi biết ông muốn bù đắp cho những thiếu thốn suốt những năm qua của tôi.

Thế nhưng cũng phải cho tôi chút thời gian tiêu hóa và thích ứng chứ!

Cơm nước xong xuôi, bố tôi đưa tôi đến cổng trường.

“Thứ sáu bố sẽ đến đón con về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.”

Bố tôi đã tái hôn sau khi mẹ tôi qua đời.

Nghe nói đối phương là thư ký của ông, vẫn mãi không có con.

“Vâng!”

Tôi đưa mắt nhìn xe bố đi xa.

Sau đó quay người đi về phía trường học, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Từ Sênh đứng cách đó không xa.

Anh ta đưa ánh mắt phức tạp nhìn tôi, dường như đang chờ tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.