TỶ TỶ

1


(Văn án)

 

Từ nhỏ, ta luôn nghe lời tỷ tỷ. Nàng nói gì, ta đều nhất nhất làm theo.

 

Tỷ nói hướng Đông, ta chẳng bao giờ dám quay về hướng Tây. Ngày tỷ gả cho trưởng tử nhà họ Tạ, ta cũng nghe lời nàng, gả cho thứ tử nhà họ Tạ.

 

“Này gọi là tỷ muội đồng lòng, sức mạnh sẽ như thép.”

 

“Tính ra nói với muội cũng chẳng để làm gì, tóm lại cứ nghe lời ta, ta sẽ bảo bọc muội cả đời!”

 

Ta thật không hiểu, nhưng ta biết, cứ nghe lời tỷ sẽ không sai đâu.

 

Sau này, hai con trai nhà họ Tạ đều hy sinh nơi chiến trường. Tỷ lại vội vã đến bên ta: “Vì nam nhân mà thủ tiết là chuyện của kẻ ngốc, mau thu dọn đồ đạc, ta dẫn muội cùng đi.”

 

Nhìn đứa con nhỏ còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, lần đầu tiên, ta không nghe theo lời tỷ.

 

01

 

“Cái gì? Muội không đi?”

 

Tỷ tỷ trừng mắt thật lớn, nhìn ta như thể nhìn thấy quái vật:

 

“Lâm Cửu Sinh, muội điên rồi sao?!”

 

“Nam nhân đều c.h.ế.t cả rồi, muội còn ở đây làm gì? Đợi cô độc đến già sao?”

 

Ta nhìn nàng, thấy đôi mắt đong đầy nét xuân, rồi cúi đầu, khẽ đáp:

 

“Muội còn có đứa nhỏ, không cảm thấy cô đơn.”

 

“Đứa nhỏ?” Tỷ tỷ hận sắt không thành thép, mắng ta: “Đó là muội sinh sao? Vì một đứa con riêng, muội muốn đánh đổi cả đời mình ư?”

 

Ta bị nàng nói cho á khẩu, chỉ có thể yếu ớt phản bác:

 

“Nhưng đây là cốt nhục của phu quân…”

 

“Muội ngốc thật đấy!” Tỷ tỷ nhéo ta một cái, kéo mạnh tay ta lên: “Đừng ngốc nữa! Nhanh thu dọn đồ rồi đi cùng ta!”

 

“Không, muội không đi!” Ta ôm chặt đứa trẻ, không chịu nhúc nhích, “Tỷ tỷ, ý muội đã quyết, muội đã vào cửa nhà họ Tạ thì là người nhà họ Tạ, muội sẽ thay phu quân nuôi dưỡng đứa nhỏ này trưởng thành.”

 

“Thế muội thì sao, đừng bảo là muội không muốn tìm nam nhân?”

 

Ta đã quen với những lời bất ngờ từ nàng, sắc mặt không đổi, mạnh mẽ lắc đầu:

 

“Không, muội không muốn.”

 

“Lâm Cửu Sinh! Ngươi đúng là đầu óc gỗ mục!” Tỷ tỷ giậm chân tức giận: “Ngươi không nghe lời ta, vậy ta mặc kệ ngươi, tự lo lấy thân đi!”

 

Nói xong, nàng xoay người phất tay áo, tức tối bỏ đi.

 

*****

 

Trong sân, hoa hải đường đang nở rộ.

 

Tỷ tỷ giận dữ đá một cái, làm cánh hoa rơi đầy đất.

 

Ta đuổi theo nhưng đã không thấy bóng dáng tỷ tỷ đâu nữa.

 

Tạ Duệ nắm tay áo ta khẽ lay: “Mẫu thân, có phải Duệ Nhi làm phiền người không?”

 

Ta cúi đầu nhìn nó. Một đứa trẻ chưa tròn bảy tuổi, rõ ràng đáng lẽ đang độ tuổi ham chơi, vậy mà lúc này lại mang vẻ mặt u sầu.

 

Nó là con riêng của phu quân cùng thông phòng của hắn. Lúc phu quân vừa mất, mẫu thân nó cũng theo gót, ta thấy nó cô độc bơ vơ nên đón về chăm sóc.

 

Tính ra, đã được ba năm rồi.

 

“Con nghĩ gì vậy? Không liên quan tới con đâu.”

 

“Ta nói vậy là để lừa đại bá mẫu, ở phủ này ăn mặc không thiếu thốn, ta không muốn theo nàng ra ngoài chịu khổ mà thôi.”

 

Ta vỗ nhẹ đầu nó, dọa: “Trẻ con nghĩ nhiều sẽ không lớn được, coi chừng rồi thành lùn đấy, mau đi ngủ đi!”

 

“Á? Không… không phải chứ…”

 

Tạ Duệ từ trong bụng đã yếu, từ nhỏ so với trẻ khác luôn thấp hơn một cái đầu.

 

Lời đó làm nó sợ muốn chết.

 

“Đúng vậy, thật đấy, đây là tiên nhân nói cho ta biết mà!”

 

*****

 

Ta lừa nó thôi.

 

Thật ra lời này là do tỷ tỷ nói với ta.

 

Khi mẫu thân qua đời, ta mắc phong hàn, gần như đã cận kề cái chết, lúc đó cầu đến tỷ tỷ.

 

Theo như ta hiểu nàng, hẳn là nàng sẽ cảm thấy ta xui xẻo, sai người đánh một trận rồi ném vài lượng bạc bố thí cho ta.

 

Nào ngờ lần này lại trái ngược, nàng khăng khăng đón ta về chăm sóc.

 

Lúc ấy, ta bệnh tới mức tinh thần mơ hồ, nghe nàng nói với mẫu thân:

 

“Nuôi một tiểu nha đầu thì tốn bao nhiêu bạc!”

 

“Vả lại, tỷ như mẹ, con không lo cho nó thì ai lo?”

 

Nhưng tỷ tỷ đã lầm, nuôi ta rất tốn bạc.

 

Dược liệu quý cứ thế tuôn vào miệng ta như suối, đại phu thay đến mấy lượt, ta vẫn không thấy khá hơn.

 

Phụ thân hạ lệnh mặc kệ, tỷ tỷ dù gây ầm vài hôm cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ đành bỏ ra bạc riêng của mình để lấy thuốc cứu chữa cho ta.

 

Ta lau nước mắt nói mình mệnh tiện, không xứng để nàng hao tổn bạc.

 

Những lời ấy không phải thật lòng. 

 

Ta muốn sống.

 

Ta nói vậy chỉ để tỏ ra đáng thương, muốn nàng cứu ta tới cùng.

 

Quả nhiên nàng mềm lòng, nhéo má ta, giả làm kẻ nhà giàu mới nổi:

 

“Tỷ có nhiều bạc lắm! Mau uống thuốc! Suốt ngày nghĩ vẩn vơ, trách sao trẻ con không lớn nổi!”

 

Thế là, ta làm cạn sạch bạc riêng của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.