Và Em Đã Biết Mình Yêu

Chương 1+2


Truyện: Và Em Đã Biết Mình Yêu

Tác giả: Mộ Sơn Khê

Editor: Choanh

Văn án:

Cô đến tiệm thuốc để mua que thử thai vậy mà lại gặp đồng nghiệp cũ.

Cô giả vờ không nhận ra anh ta nhưng không ngờ nhân viên lại lớn tiếng gọi: “Vui lòng qua đây thanh toán hai que thử thai ạ.”

Đối mặt với ánh mắt quái dị của anh, cô cực kì lúng túng.

Anh do dự một lúc rồi hỏi: “Em trốn tôi như vậy, chẳng lẽ đứa bé này không phải của tôi sao?”

“Anh đi ch/ết đi!”

1.

Chuyện cô có thai, có trời đất chứng giám, mới đầu cô thực sự chẳng biết gì cả. Cho nên khi dì lao công của công ty luật mà cô đang làm việc nói đùa rằng có phải cô mang thai rồi hay không, cô không những không thèm tin mà thậm chí còn cảm thấy nực cười nữa kìa.

“Hai ngày trước, dì còn nói con mập lên rồi, vòng eo nhìn còn đầy đặn hơn cả Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân. Sao tự dưng hôm nay con lại mang thai rồi, có phải là ngày mai dì liền nghĩ đến việc con của con nên đi học ở trường tiểu học nào rồi không?”

Khuôn mặt dì lao công tràn đầy tự tin: “Mấy ngày trước chẳng qua bụng con có chút to lên thôi, hôm nay ngay cả mặt cũng núng na núng nính toàn là thịt rồi kia kìa.”

“Tám phần chắc chắn đã có em bé rồi, hai ngày nay bà dì của con đã tới chưa?” 

Dì không nói cô cũng không để ý, quả thực thời gian gần đây bà dì vẫn chưa tới.

Vốn dĩ kì dâu của cô cũng không đều cho nên cô cũng không quá xem trọng việc này.

Lúc đó, cô còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn không biết xấu hổ mà nói: “Con cũng không phải kiểu người có đời sống tì..nh d…ục phong phú, sao mà… có thai được chứ.”

Lời vừa nói ra, nét cười trên mặt cô cũng dần mất hút, trong đầu liền xuất hiện khuôn mặt của Trần Nghĩ cùng đêm say rượu làm loạn hôm đó.

Vừa lẩm bẩm không thể có chuyện đó được, vừa mặc đồ che kín người, cô cố tình lượn một đường vòng đi tìm hiệu thuốc xa chút để mua que thử thai.

Ai mà nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy, cô thế mà lại vô tình gặp cái tên tra nam Trần Nghĩ đó ở tiệm thuốc.

Trông thấy anh, cô có chút chột dạ, vừa kéo kéo mũ thấp xuống, trong lòng vừa thầm cầu nguyện rằng anh ấy không nhận ra cô.

Không nghĩ đến Trần Nghĩ vậy mà lại còn tiến tới, đòi xem bằng được cô đã mua cái gì. 

Còn lắm lời nói cô trốn trốn nấp nấp là vì mua thuốc trị nấm chân.

Cái tên tra nam này anh làm gì bản thân anh còn không biết sao?

Bà đây thực sự muốn nhét chân vào mồm anh, để anh nếm thử xem rốt cuộc tôi có bị nấm chân không nhé.

Cô lườm anh một cái, sau đó dì ở quầy hàng chỉ cô đến chỗ quầy thanh toán.

Đều do cô, chỉ vì muốn tránh gặp người quen nên đã ghé vào một tiệm thuốc nhỏ, giờ xem ra chắc cũng không phải tiệm thuốc uy tín gì.

Ở bên quầy hàng, cô mới bước đi được hai bước, bên kia nhân viên thu ngân lại lớn tiếng gọi: 

“Hai que thử thai, vui lòng thanh toán ạ.”

Tim cô đập như trống đánh liên hồi, trong nháy mắt, vô số cảnh tượng trong đầu hiện ra như vũ bão.

Hình ảnh cô cùng Trần Nghĩ nô đùa khi còn nhỏ.

Hình ảnh cô trở thành nhân viên của anh.

Hình ảnh cô từ chức.

Thậm chí có cả hình ảnh cô và anh hôn nhau.

Nhưng nhìn vào, ai cũng thấy được biểu cảm của Trần Nghĩ còn đặc sắc hơn cả cô, anh không những kinh ngạc, khó hiểu, vừa thích thú còn mang theo chút hoài nghi.

Trong lúc cô đang không biết nên nói gì để hoá giải cái sự ngượng ngùng này thì Trần Nghĩ mở lời trước.

“Em trốn tôi như vậy, chẳng lẽ đứa bé này không phải của tôi sao?.”

Cô hít thở liên tục, cố gắng kìm chế nhưng cuối cùng lại thất bại.

Cô hét lớn vào mặt anh: “Anh đi c.h.ế.t đi!”

2.

Cô cùng Trần Nghĩ “bình tâm tĩnh khí” mà cùng ngồi lại nói chuyện với nhau ở quán cà phê để thương lượng xem nên giữ hay bỏ cái vật tạm gọi là con người trong bụng này hay không?

Cô cực kì phiền muộn, liền nói với anh: “Sao anh keo quá vậy? Không dẫn tôi vào bar được à?”

Trần Nghĩ cũng không khách sáo, anh chỉ vào bụng cô: “Vậy mà được hả? Có phải phép với nó không?”

Lúc này, cô cũng như chợt hiểu ra liền nhỏ giọng mắng một câu.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được lại vừa ngứa đòn của Trần Nghĩ, cô lại chợt nhớ đến cái đêm điên cuồng đó.

Ngày hôm đó, công ty của cô cùng công ty của anh ta đang tranh chấp một vụ án kiện.

Người đại diện bên A cũng không biết nghĩ như thế nào lại cứ khăng khăng đòi ba bên gặp nhau, cùng bàn bạc trên bàn ăn.

Chỉ vì cô hiểu rõ Trần Nghĩ nên đã bị bắt đi gặp mặt ngày hôm đó.

Cô thật sự muốn gọi người đại diện này là một cái tên nghiện rượu. Cuộc nói chuyện còn chưa vào vấn đề chính, ông ta đã nốc cạn ba cốc nhỏ rượu Mao Đài.

Bất cứ khi nào ông ta nhắc đến cô và muốn cô cụng ly, Trần Nghĩ đều sẽ âm thầm chuyển chủ đề đó lên trên người anh.

Cô biết anh làm vậy không chỉ vì hợp đồng mà còn vì muốn thay cô tiếp rượu.

Vì thế khi tiễn ông ta đang say khướt mà nằm bẹp dí dưới đất đi, cô còn phải dìu anh về khách sạn. 

Vốn dĩ chỉ định dìu anh đến giường rồi rời đi, không ngờ rằng Trần Nghĩ say bí tỉ không biết trời trăng mây đất luôn rồi.

Trọng lực nặng nề quật cô ngã ra trên giường. 

Sau khi dìu anh vào phòng, cô thở hổn hển mệt nhọc.

Sức hút của chiếc giường đối với cô quan trọng như tính mạng vậy, hễ nằm xuống là không muốn dậy nữa.

Cô vừa nằm vừa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nghĩ, nom hệt như tác phẩm thiết kế tốt nghiệp Nữ Oa vậy.

Sóng mũi cao như cái cầu trượt, cặp chân mày to rậm, lông mi còn dài gấp đôi của cô, từ mí mắt kéo dài ra cong vút.

Miệng của anh cũng đẹp, không dày không mỏng vừa vặn, cánh môi vừa phiếm hồng vừa căng mọng, nhìn chỉ muốn hôn cho mấy phát.

Cô bị cái suy nghĩ đó doạ một phen, toàn thân sởn cả gai ốc.

Trong lòng thầm mắng một câu, Giang Tự tôi nghĩ tế bào não của cô đã bị rượu ngâm cho nhũng rồi! Đang yên đang lành tự dưng lại muốn hôn anh ấy!?

Ngay lúc cô muốn trở mình ngồi dậy rời khỏi giường thì Trần Nghĩ đột nhiên mở to mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ba giây sau anh lại đột ngột hôn lên môi cô.

Kiểu này chắc là não bị rượu làm cho hỏng rồi, không những cô không phản kháng ngược lại còn bắt đầu hôn đáp trả anh.

Cảm nhận được phản ứng của cô, Trần Nghĩ phút chốc như được tiếp thêm sức mạnh, trở mình đè cô dưới thân mà bắt đầu ra sức làm loạn trong khoang miệng.

Cô nghĩ chẳng qua chỉ là một người trưởng thành mất khống chế khi say rượu thôi.

Nhưng bản thân không biết tự khi nào lại đắm chìm vào sự dịu dàng của Trần Nghĩ mà không cách nào thoát ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.