Vả Mặt Bạn Cùng Phòng Trà Xanh Tâm Cơ

Phần 1


1

“Được đến đây học tập, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Mình tên là Tống Nghiên, sống ở một ngôi làng nhỏ trên núi, nơi đây thật rộng lớn và đẹp đẽ, không giống ở nhà mình trước đây, muốn đến trường học còn phải vượt qua hai ngọn núi. . .”

Sống lại một lần nữa, tôi mới phát hiện ra rằng ngay cả vẻ ngoài của Tống Nghiên trong ngày đầu tiên nhập học cũng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Gương mặt cô ta rất trắng, thân hình quả thật hơi gầy, trông như một người bị suy dinh dưỡng lâu năm.

Nhưng làn da trắng mịn được mái tóc đen xõa xuống hai bên má tôn lên. Tống Nghiên có mái tóc đen mượt mà óng ả, rõ ràng đã được chăm sóc kỹ lưỡng.

Quần áo trên người cô ta quả thật đã bị bạc màu do giặt quá nhiều, nhưng không khó để nhận ra đó vốn là một chiếc áo sơ mi xanh của nam.

Chẳng trách mặc trên người cô ta trông rộng thùng thình, như một cái mắc áo di động vậy.

Bạn học trong lớp đều là con nhà giàu, lần đầu tiên nghe nói có người muốn đi học còn phải vượt núi băng đèo, một lúc tất cả đều xôn xao.

Kiếp trước của tôi cũng giống như họ, đều bị bộ dạng đáng thương của Tống Nghiên lừa gạt.

Vì thương cảm cho cô ta, tôi hào phóng tặng tất cả đồ dùng học tập, quần áo, thậm chí cả thẻ ăn của mình cho cô ta.

Tống Nghiên sống cuộc sống ăn no mặc ấm ở trường, nhưng cái bụng tham lam lại được nuôi dưỡng ngày càng khó tính, không chỉ nhòm ngó đồ đạc của tôi, mà còn nhòm ngó cả suất học bổng của tôi, người bạn thanh mai trúc mã của tôi, tài sản của gia đình tôi. . .

Cuối cùng, cô ta tính toán khiến tôi c.h.ế.t trong cuộc chạy 5000 mét ở trường. Còn cô ta chiếm đoạt suất học bổng của tôi, nhận sự tài trợ của ba tôi, cùng người bạn thanh mai trúc mã của tôi đến trường đại học.

Tôi bị mắc kẹt bên cạnh cô ta, nhìn Tống Nghiên lột xác thành một cô gái xinh đẹp giàu có, sống cuộc sống phong lưu trong trường.

Mà tất cả những thứ đó, lẽ ra phải là của tôi.

“Trường học đang triển khai chương trình giáo dục một kèm một, Tống Nghiên là học sinh duy nhất được chọn đến trường chúng ta. Em ấy đã thoát khỏi môi trường nghèo khó ban đầu, chúng ta càng nên giúp đỡ em ấy thích nghi với nơi này. Em ngồi cạnh lớp trưởng trước đi, thời gian này để bạn ấy hướng dẫn em nhiều hơn.”

Dưới ánh mắt chú ý của cả lớp, Tống Nghiên đến bên cạnh tôi, cẩn thận ngồi xuống.

“Chào lớp trưởng, mình là Tống Nghiên. Cậu thật xinh đẹp, cái kẹp tóc này đẹp quá, mình chưa từng thấy bao giờ.”

Lại bắt đầu rồi, cái dáng vẻ diễn trò đầy giả tạo và cố ý này, kiếp trước tôi đã bị cô ta lừa như thế nào nhỉ?

Không chỉ có tôi, tất cả các bạn xung quanh kiếp trước đều tranh nhau đối xử tốt với cô ta. Tặng đồ dùng học tập, tặng đồ ăn vặt, tặng đủ thứ đồ, nhưng Tống Nghiên đều từ chối.

Lúc đó tôi còn rất ngưỡng mộ cô ta, cảm thấy cô ta rất có lòng tự trọng, nhưng sau này mới phát hiện ra, cô ta chỉ là không thèm những thứ đó mà thôi.

Tống Nghiên chỉ muốn những thứ tốt nhất, đương nhiên sẽ nhắm mục tiêu vào tôi – người giàu có nhất lớp.

Kiếp trước, chỉ vì cô ta mở miệng, tôi đã hào phóng tặng luôn cái kẹp tóc hiệu, mặc dù giá trị của nó bằng cả một năm sinh hoạt phí của cô ta.

Nhưng lần này tôi chỉ im lặng lắng nghe, không đáp lại. Cho đến khi các bạn xung quanh xúm lại, bảy miệng tám lưỡi lên tiếng:

“Tống Nghiên, mình cũng có một cái kẹp tóc mới, tặng cậu nhé!”

“Chúng ta đều là bạn học, coi như quà gặp mặt lần đầu, mình có một cây bút máy, cậu cầm lấy đi.”

. . .

Không ít bạn học đều lấy đồ ra, mỗi người đều mang theo sự chân thành trên gương mặt, nhưng Tống Nghiên chỉ mỉm cười nhẹ, giả vờ cúi đầu.

“Các bạn, tấm lòng của các cậu mình xin nhận, nhưng mình không thể nhận không đồ của các cậu được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.