[Tin sốc: Nghe nói con gái tổng giám đốc đang cải trang thực tập tại bộ phận chúng ta!!!] Một tin nhắn hiện lên trong nhóm chat nhỏ của bộ phận.
Tôi nghĩ thân phận của mình đã bị lộ.
Lý Tuyết đối diện khiêm tốn nhắn trong nhóm: [Đã gọi là cải trang, tất nhiên là muốn giữ kín để chứng minh thực lực của mình, mọi người đừng thảo luận về việc này nữa, cứ làm việc chăm chỉ nha!]
Đồng nghiệp và bạn trai của tôi bắt đầu nịnh nọt cô ta.
Con gái tổng giám đốc thật sự là tôi đây: …
Chương 1
Mỗi năm vào dịp Trung Thu, công ty chúng tôi đều có phúc lợi cho nhân viên, đó là bánh trung thu và mô hình nhân vật trong hộp quà bí ẩn.
Trước Trung Thu năm nay, nhóm chat nhỏ của bộ phận đã thảo luận về chủ đề của mô hình nhân vật sẽ được phát.
Đang thảo luận, Lý Tuyết gửi một bức ảnh: [Chủ đề của mô hình năm nay là “Bát Tiên Quá Hải”, mọi người đừng truyền ra ngoài nhé.]
Tôi ngẩn người, bức ảnh này chỉ bộ phận hành chính của công ty có, Lý Tuyết là người của bộ phận thiết kế, sao cô ta lại có?
Vương Lệ là người đầu tiên phản hồi trong nhóm: [Oa oa oa, đây là thông tin chỉ có cấp cao của công ty mới biết, Tuyết Tuyết, khai thật đi, cô định cải trang tới khi nào?]
[Trời đậu, vậy tin đồn con gái tổng giám đốc thực tập ở bộ phận chúng ta là thật sao?!]
[Thật ra cũng có dấu hiệu mà, Tuyết Tuyết họ Lý, tổng giám đốc của chúng ta cũng họ Lý.]
[Tôi đã nói Tuyết Tuyết không phải người thường, túi cô ấy đeo, không phải là thứ mà nhân viên bình thường có thể mua được.]
Tôi nhìn chiếc túi mà Lý Tuyết để trên bàn, cùng loại với kiểu thiết kế bảo vệ môi trường, trong nhà tôi có rất nhiều, đều là quà tặng của các thương hiệu, thường tặng cho người giúp việc trong nhà dùng.
Đồng nghiệp hiểu lầm cũng không nhỏ, tôi nghĩ Lý Tuyết sẽ đứng ra giải thích.
Vì ba tôi ba đời đều sinh con trai, chỉ có mình tôi là con gái bảo bối.
Trong công ty này, ngoài tôi ra, không thể có thêm con gái tổng giám đốc nào khác.
Ba tôi chiều mẹ tôi, năm đó, mẹ tôi muốn đứa con gái quý duy nhất là tôi đây mang họ mẹ, ba tôi không nói hai lời, lập tức đồng ý.
Không lâu sau, Lý Tuyết đáp lại.
Nhưng câu trả lời của cô ta lại là: [Đã gọi là cải trang, tất nhiên là muốn giữ kín để chứng minh thực lực của mình, mọi người đừng thảo luận về việc này nữa, cứ làm việc chăm chỉ nha.]
Tôi: …
Nói ra câu này, đúng là giấu đầu hở đuôi.
Vừa dứt lời, đồng nghiệp trong nhóm đã phát cuồng.
Đồng nghiệp A: [Tiểu thư, tôi rất muốn có mô hình Hà Tiên Cô, gần đây vận xui chắc chắn không rút được, Tuyết Tuyết tiểu thư, có thể giúp tôi lấy một cái không? Tôi sẽ xách túi giúp cô, nũng nịu.jpg.]
Đồng nghiệp B: [Công chúa Tuyết Tuyết, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn nữa, tôi sẽ xách túi cho công chúa mỗi ngày.]
Vương Lệ: [Mấy người làm gì vậy? Tôi mà gặp mưa, nhất định sẽ xé ô của mấy người, công chúa Tuyết Tuyết, tôi muốn cả bộ “Bát Tiên Quá Hải”, ha ha ha ha ha.]
[Tôi cũng muốn cả bộ! Công chúa Tuyết Tuyết, tôi sẽ xách túi cho cô cả đời!]
Tôi nhìn những tin nhắn này, cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng Lý Tuyết chắc sẽ không dám đáp lại.
Công ty ba tôi rất lớn, quy tắc cũng nghiêm ngặt.
Đã là hộp quà bí ẩn, là muốn nhân viên hưởng thụ niềm vui khi rút quà.
Vậy nên, những chuyện như thế này, ngay cả người nhà chúng tôi cũng không có đặc quyền, huống chi Lý Tuyết chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé.
Nhưng Lý Tuyết lại đáp lại, hơn nữa, cô ta còn phá vỡ sự hiểu biết của tôi về sự hư vinh vô hạn của cô ta.
Cô ta vậy mà trả lời trong nhóm: [Được thôi, tôi sẽ thử, nhưng chỉ giới hạn cho mấy người thôi nhé, quy định công ty rất nghiêm ngặt, mọi người đều hiểu mà.]
Tôi không nhịn được cười.
Biết quy định nghiêm ngặt mà còn dám khoác lác như vậy?
Người ta gọi cô ta là tiểu thư, đại công chúa, tiểu công chúa, cô ta hư vinh đến mức mất trí rồi.
Lý Tuyết ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười: “Lâm Duyệt, cô cũng muốn mô hình nhân vật sao?”
Tôi cũng cười lại: “Cô thật sự có thể lấy trước mô hình hộp quà của công ty?”
Vương Lệ châm biếm xen vào: “Lâm Duyệt, cô hỏi cái gì vậy? Cô đang nghi ngờ năng lực của con gái tổng giám đốc của chúng ta sao? Cũng phải thôi, người từ thị trấn nhỏ như cô, từ khi sinh ra đã là dân lao động, làm sao có thể hiểu được sự ưu việt của những người sinh ra ở thành phố. Công chúa Tuyết Tuyết, đừng để ý đến người nhỏ nhen như vậy, chúng ta đi ăn trưa đi.”
Lý Tuyết không để ý đến tôi nữa, cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.
Cô ta cầm một xấp tài liệu, mặt khó xử: “Nhưng giám đốc bảo tôi sáng nay phải hoàn thành việc sắp xếp các tài liệu này, tôi mới làm được một nửa…”
Vương Lệ chụp lấy xấp tài liệu đó, ném lên bàn làm việc của tôi: “Lâm Duyệt, cô giúp Tuyết Tuyết sắp xếp đống tài liệu này đi.”
Tôi trực tiếp ném lại cho cô ta: “Việc của ai người đó làm.”
Vương Lệ càng dùng lực ném lại, không chút khách khí ra lệnh: “Tuyết Tuyết là con gái của tổng giám đốc công ty, cô không phải là dân thị trấn nhỏ thích thể hiện nhất sao? Giúp tiểu thư sắp xếp tài liệu là cho cô mặt mũi, hiểu không?”
Tôi tiếp tục ném tài liệu lại cho cô ta, buông một câu “thần kinh”, sau đó đứng dậy, đi ra cửa văn phòng.
Vương Lệ ở phía sau hét chói tai: “Lâm Duyệt, đừng có mà không biết tốt xấu, cô nghĩ mình vào công ty này bằng thực lực thì giỏi lắm sao? Công ty này là của nhà Tuyết Tuyết, chỉ cần Tuyết Tuyết nói một câu với ba cô ấy thôi, cô muốn chuyển vào làm chính thức, thì chỉ có nằm mơ!”
Cười c.h.ế.t mất, rõ ràng người mơ mộng là Lý Tuyết.
Tôi còn phải nhanh chóng đi đến chỗ đã hẹn bạn trai cùng ăn trưa, lười tranh cãi với cô ta, chỉ tăng tốc bước chân rời đi.
Có thể nghe thấy nhiều đồng nghiệp chạy tới nịnh nọt Lý Tuyết, tự nguyện giúp Lý Tuyết sắp xếp tài liệu.