“Nàng mặc vào trước, đừng để bị cảm, nàng mới khỏi bệnh nặng, lát nữa bệnh nặng hơn thì người chịu khổ là nàng.” Trong giọng nói đầy trách móc nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Tiểu Cẩn lương thiện, sẽ không so đo với nàng đâu, chỉ là một bộ y phục thôi mà.”
Chỉ là một bộ y phục thôi sao?
Ta cười thầm trong lòng, ta có thiếu một bộ y phục sao?
“Tiểu Cẩn, đêm nay gió lớn, cứ để nàng ấy mặc tạm, ngày mai ta sẽ giặt sạch trả lại cho nàng.”
Ta nhìn hắn chằm chằm, nghi ngờ có phải có người giả mạo hắn không, hôm nay hắn làm những gì, nói những gì, giống như đã đổi thành một người khác vậy.
Một lát sau ta từ bỏ, vết sẹo ở đuôi lông mày của hắn không thể làm giả được, đây chính là Lâm Thịnh Nghị, là Lâm Thịnh Nghị từng ngày đêm chạy đến tặng hoa cho ta.
“Không cần đâu tiểu tướng quân, Đạm Vân Cẩn ta không mặc đồ người khác đã mặc.”
“Vậy ta sẽ làm một bộ mới cho nàng.”
Ánh mắt hắn nhìn ta vẫn kiên định như những năm trước, trong phút chốc khiến ta như quên hết những chuyện vừa xảy ra ở phủ công chúa.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn, xiêm y trang sức thực sự quá mức chói mắt.
“Lâm Thịnh Nghị, những thứ không phải độc nhất vô nhị thì ta không cần. Huống hồ, ta là đích tiểu thư của phủ Thượng thư, chưa đến mức thiếu quần áo đến nỗi phải đợi người khác tặng.”
Nói xong, sắc mặt nữ tử đó tái nhợt, nước mắt lập tức rơi xuống, ta chép miệng, sao lại còn giỏi hơn cả gánh hát mà mẫu thân ta mời đến.
Lâm Thịnh Nghị thấy vậy, vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng ta.
“Tiểu Cẩn, y phục là ta tặng nàng ấy, nàng giận ta thì được, sao lại làm khó Vi Vi.”
Ta làm khó nàng ta sao? Rốt cuộc là ai làm mất mặt ta trước mọi người.
Ai mà không biết ta và Lâm Thịnh Nghị ngươi là một đôi, ngươi lại đột nhiên dẫn theo một nữ tử đến, còn mặc bộ y phục định tặng ta làm quà sinh thần, ngang nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, đã từng nghĩ đến ta chưa?
“Lâm Thịnh Nghị, ngươi nghe cho rõ, nếu Đạm Vân Cẩn ta thật sự muốn làm khó nàng ta thì bây giờ nàng ta đã không thể lành lặn đứng đây được.”
“Không biết Vi Vi cô nương này là con gái nhà ai, toàn học được mấy lời chua ngoa ghen tuông, nếu muốn sống lâu dài trong kinh thành, e rằng tiểu tướng quân phải tìm thêm mấy ma ma đến dạy dỗ, nếu không lần sau yến tiệc nào có nàng xuất hiện, e rằng sẽ chẳng có mấy người muốn đến dự.”
Đây là lần đầu tiên ta nói lời tàn nhẫn trước mặt Lâm Thịnh Nghị, hắn ngây người tại chỗ, vẻ mặt có chút bối rối.
Cô gái mồ côi đó nghe ta nói thì sắc mặt càng trắng hơn, đôi môi mất hết màu máu, lúc này mới giống như bị dọa sợ.
Ánh mắt ta trở nên sắc bén, lướt qua hai người đang giả vờ giả vịt, nhìn về phía những tiểu thư quý tộc đang hóng chuyện.
Những người đó hiểu rõ tính tình của ta, sợ dẫn lửa thiêu thân, vội vàng lên xe ngựa thúc giục gia đinh rời đi.
Còn hai người đứng bên xe ngựa của ta thì như không hiểu tiếng người, không chịu nhúc nhích.
Ta phiền lòng, buông rèm xuống.
“Trở về phủ, nếu có kẻ không biết điều cản đường, cứ trực tiếp nghiền qua là được.”
4
Lần này không còn ai chặn xe nữa, xe ngựa lắc lư đi về phía phủ Thượng thư.
Nhuyễn Nhuyễn dịch lại gần, vỗ nhẹ vào cánh tay ta như để an ủi.
“A tỷ, giờ tỷ tin lời ta nói rồi chứ!”
Ta nhắm mắt trầm ngâm.
Từ nhỏ ta đã biết Lâm Thịnh Nghị không cam chịu ở dưới người khác, mục tiêu của hắn là vị trí cao không thể với tới kia.
Lần đầu hắn tiếp cận ta, ta đã mâu thuẫn, dù sao nếu việc đó thất bại thì sẽ là tội tru di cửu tộc.
Sau đó hắn liên tục xuất hiện trong tầm mắt ta, mọi sự làm khó dễ của ta hắn đều coi như thử thách.
Hắn là nam nhân đối tốt với ta nhất ngoài phụ thân và huynh trưởng, cả kinh thành cũng không tìm được nam nhân nào yêu thương ta hơn hắn.
Hắn dùng hành động chứng minh cho ta thấy, ta không có lựa chọn nào tốt hơn hắn.
Ta nghĩ, nếu hắn muốn tiến lên thì ta sẽ đi cùng hắn.
Chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không thể thành chuyện lớn được.
Nhưng không ngờ, cuối cùng gia đình ta lại chết dưới sự mưu tính của hắn.
Ta mở đôi mắt mệt mỏi, thở dài, hỏi Nhuyễn Nhuyễn:
” Nhuyễn Nhuyễn, kiếp trước hắn đã đối phó với phủ Thượng thư như thế nào?”
Nhuyễn Nhuyễn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy bi phẫn.
“Sau khi nhiếp chính hắn đã đẩy tỷ đi, nói phụ thân nhận hối lộ, bắt cả nhà chúng ta vào ngục. Tỷ tỷ từ Vân Nam trở về, hắn lại dùng tính mạng của cả phủ uy hiếp tỷ, nếu tỷ uống thuốc độc thì sẽ tha cho chúng ta một con đường sống. Tỷ chậm một khắc, hắn sẽ giết thêm một người.”
Nói đến cuối cùng, Nhuyễn Nhuyễn đã khóc không thành tiếng.
“Đều tại ả cô nhi chết tiệt đó, đều là ả yêu ngôn hoặc chúng.”
Ta đưa tay xoa đầu nàng.
“Vân Nam? Ta đã mang quân về từ Vân Nam sao?”
Nàng ngẩn người, hồi tưởng một lát sau đó mắt đột nhiên sáng lên,
“Hình như lúc tỷ tỷ trở về, trong tay đúng là cầm một thứ gì đó, có vẻ giống binh phù.”
Điều này mới hợp lý, Lâm Thịnh Nghị không giống như người sẽ đắm chìm trong sắc đẹp, vì mỹ nhân mà bất chấp tất cả.
Tình cảm trước kia của hắn với ta cũng không phải là giả, nếu hắn muốn giết ta thì chỉ có thể là do ta đe dọa đến địa vị của hắn.
Nhưng tại sao hắn lại vì một cô nhi mà từ bỏ phủ Thượng thư, hôm nay còn ngang nhiên tạo thế cho cô nhi đó.
Là do cô nhi đó có gì lợi hại sao?
“Sau khi ta chết, hắn có thực hiện lời hứa thả mọi người ra không?”
“Thả, nhưng hắn đày chúng ta đi xa ngàn dặm, phụ thân mẫu thân bệnh chết trên đường, những người đó ngày đêm đánh đập huynh trưởng, sau đó huynh trưởng mắc phong hàn cũng không chống đỡ được.”
Nhuyễn Nhuyễn khóc đến nỗi mắt đỏ hoe,
“Lúc ta sắp không chịu nổi nữa thì có người cứu ta, nói là cố nhân của tỷ tỷ, họ đưa ta về Vân Nam, ba năm sau họ khởi binh tạo phản, ta cùng họ đánh vào kinh thành, đã tự tay giết hắn.”
Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn đôi tay mình, tay không ngừng run rẩy, chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng ngày nào cuối cùng lại bị ép thành như vậy, không biết những ngày đó nàng đã vượt qua như thế nào.
Ta đau lòng thở dài, ôm nàng vào lòng, nắm lấy tay nàng,
” Nhuyễn Nhuyễn rất tuyệt, giờ lại trở về báo tin này cho tỷ tỷ, Nhuyễn Nhuyễn vất vả rồi.”
“Tiếp theo cứ giao cho tỷ tỷ đi!”
5
Ngày hôm sau, hạ nhân đến bẩm báo, Lâm Thịnh Nghị đêm qua vào cung, sáng nay mới ra, đèn trong ngự thư phòng sáng suốt đêm.
Ta hơi động tâm, thấy có chút kỳ lạ, bèn dặn hạ nhân,
“Ngươi truyền lời cho Thanh Nguyên, bảo nàng đi tra xem cô nhi mà Lâm Thịnh Nghị mang về là từ đâu đến, trong nhà còn người thân nào không, quen biết Lâm Thịnh Nghị như thế nào, càng chi tiết càng tốt.”
Nếu không có lời nhắc nhở của Nhuyễn Nhuyễn, có lẽ ta cũng chỉ cho rằng Lâm Thịnh Nghị ở biên quan đã thay lòng đổi dạ, sẽ buồn bã một thời gian, rồi coi hắn như bạn chơi thời thơ ấu, đồng liêu của phụ thân và huynh trưởng.
Giờ đây suy nghĩ kỹ một chút, ta thấy hắn toàn là sơ hở.
Lâm Thịnh Nghị như lời nói đêm qua đã mang nhiều lễ vật đến cửa xin lỗi, ta sai người từ chối, không muốn gặp hắn.
Trước đây khi ta giận hắn cũng như vậy nhưng hắn luôn quấn lấy ở ngoài cửa, cuối cùng ta cũng mềm lòng cho hắn vào.
Chỉ có điều lần này, hắn để đồ lại rồi đi luôn.
Nghe hạ nhân bẩm báo, tay đang vẽ chân mày của ta bỗng khựng lại, vậy là hắn thật sự đã đổi mục tiêu rồi sao?
Một lát sau, ta định thần lại, sai người mang toàn bộ đồ vật trả về phủ Uy Viễn hầu.
Kỳ trân dị bảo ta đã thấy nhiều rồi, không thiếu chút đồ của hắn.
Những ngày tiếp theo, luôn có tin tức về hắn và cô nhi đó truyền đến.
Nghe nói sau khi hắn ra khỏi cung, Hoàng thượng đã phái thái giám Hoàng công công đắc lực nhất bên mình dẫn người đến dọn dẹp phủ đệ cho hắn, thật là oai phong.
Hắn đích thân cưỡi ngựa, dẫn theo cỗ xe ngựa tốt nhất của phủ Uy Viễn hầu đến đón cô nhi đó từ phủ công chúa về. Lại tổ chức yến tiệc, hai người đứng giữa tiệc rượu, nâng ly chúc tụng, trông như một đôi bích nhân.
Đường phố ngõ hẻm bắt đầu lưu truyền câu chuyện tình yêu của họ, đại khái là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân khuynh tâm, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, đè bẹp vở kịch thanh mai trúc mã của ta và hắn trước đây.
Vài ngày sau, phụ thân và huynh trưởng bị triệu vào cung, ta chặn họ lại hỏi thăm,
Phụ thân cau mày, mặt đầy vẻ lo lắng,
“Gần đây Hoàng thượng được tin, đã phá hủy căn cứ nuôi quân riêng của một số phiên vương.”
Ta hơi sửng sốt, mấy ngày nay chỉ lo dò la tin tức của Lâm Thịnh Nghị, không để ý đến sự thay đổi lớn như vậy.
“Chẳng phải đó là chuyện tốt sao?”
Phụ thân ôn hòa nhìn ta, có chút muốn nói lại thôi: “Đây đều là công lao của Lâm Thịnh Nghị, hắn nhân cơ hội này cầu xin Hoàng thượng hủy hôn ước, cưới cô nhi đó.”
Ta hơi ngẩn người, mọi chuyện hiện tại đúng là diễn ra theo lời Nhu Nhu nói.
Chỉ là căn cứ nuôi quân của một số phiên vương, đó không phải là thứ dễ dò la, càng đừng nói đến việc tìm cách phá hủy.
Lâm Thịnh Nghị từ bao giờ lại có thần thông lớn như vậy.
Xem ra cô nhi đó thật sự có bí mật không thể nói.
“Phụ thân không cần lo lắng, cũng không cần băn khoăn, vào cung cứ việc đòi bồi thường với Hoàng thượng và Lâm tiểu tướng quân, những năm qua chúng ta cũng bỏ không ít tâm sức cho phủ Uy Viễn hầu.”
“Ồ đúng rồi, làm phiền huynh trưởng đòi lại cho ta chuỗi tràng hạt năm xưa ta đã tặng cho Lâm Thịnh Nghị.”
Đó là khi hắn mười ba tuổi, lần đầu tiên theo phụ thân ra trận, ta đã một bước một dập đầu đến chùa Hộ Quốc cầu xin chuỗi tràng hạt, trong làn khói hương nghi ngút, ta đan thành chuỗi, lại thỉnh đại sư gia trì, chỉ mong hắn gặp hung hóa cát, ngày ngày bình an.
Giờ đây duyên phận đã hết, tốt nhất là nên lấy lại đồ vật đó.
Người không có duyên thì làm sao có thể gánh vác được nhiều tình cảm như vậy.
Không lâu sau, phụ thân và huynh trưởng mang theo xe chở đầy ban thưởng về nhà nhưng huynh trưởng có vẻ áy náy nhìn ta,
“A Cẩn, ta không lấy lại được đồ cho muội. Hắn nói lần này về gấp, đồ vẫn còn ở biên quan.”
Nghĩ đến thông tin về cô nhi mà Thanh Nguyên truyền về sáng nay, lúc đó nhìn những thứ trên giấy, ta hơi kinh ngạc, cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị.
Không lấy lại được thì thôi, đợi ngày khác ta tự đi lấy cũng được.
Ta trở về phòng viết hai lá thư, đóng dấu ấn riêng, một đỏ một đen, giao cho Thanh Nguyên vừa làm xong việc trở về,
“Ngươi phái người mang hai lá thư này đến trạm dịch, sẽ có người đến lấy.”
Sau khi nhận được thánh chỉ ban hôn, phủ Uy Viễn hầu bắt đầu mua sắm rầm rộ, phủ đệ treo đèn kết hoa, náo nhiệt chưa từng có trong mấy chục năm.
Gần đây, hai người đó càng trở thành nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, liên lụy đến ta cũng trở thành trò cười sau bữa cơm.
Nhuyễn Nhuyễn không chịu được khi thấy người khác bôi nhọ ta, liên tiếp bắt mấy người kể chuyện nhưng vẫn không hết giận.
“Tỷ tỷ không nên ngăn cản ta, ta tìm vài người ban đêm đến chặt nát hai người khốn nạn kia mới hả dạ.
Giữ lại chỉ là tai họa.”
Ta vuốt mái tóc mềm mại của nàng, từ tốn nói,
” Dục tốc bất đạt, nhưng giờ Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta cũng đã có thể chống đỡ nửa bầu trời của phủ Thượng thư, có thể ra mặt cho tỷ tỷ rồi.”
Nàng bĩu môi: “Vẫn không lợi hại bằng tỷ tỷ.”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ta đỡ Nhuyễn Nhuyễn đang nằm trên đầu gối ta dậy, nhìn vào mắt nàng nói:
“Vậy ta đưa muội đến thư viện Thương Tùng học có được không, Ta và Phất Linh tỷ tỷ của muội đã học lễ nghĩa ở đó.”
“Nhưng thư viện Thương Tùng không phải chỉ nhận nam tử thôi sao?”
Ta nháy mắt với nàng: “Muôi cứ giả nam trang đi.”
Nói theo tốc độ của trạm dịch, Phất Linh hẳn đã nhận được thư, đợi nàng từ Vân Nam đến, vở kịch hay sẽ bắt đầu.
Ta và Phất Linh từ sau khi rời khỏi thư viện thì chưa từng gặp lại, nghĩ đến lúc trước hai ta cùng giả nam trang đi học, sống thật là tiêu sái.
Giờ đây lại bị giam cầm.