Vân Cẩn

Chương 4


9

Như ta dự đoán, biên quan truyền đến tin Lâm tiểu tướng quân liên tiếp bại trận, suýt mất mạng trong tay quân địch.

Mọi người đều cảm thán không biết có phải hắn cưới thê tử nên mất đi sự tỉnh táo hay không, nếu không phải Lâm lão tướng quân kịp thời ra tay ổn định cục diện, e rằng quân địch đã xông vào cửa ải.

Triều đình cũng vì liên tiếp nhận được tin xấu mà trở nên ngột ngạt, hoàng đế mặt mày u ám, day day sống mũi,

“Chư vị ái khanh có diệu kế gì không?”

Không ai trả lời.

“Có ai nguyện ý thay trẫm trấn thủ biên quan này không?”

Họ cúi đầu càng thấp.

“Vì các khanh không có đối sách, vậy trẫm sẽ tự quyết.”

Một số quan viên nhát gan bắt đầu run rẩy, chỉ sợ việc đưa đến cái chết này rơi vào đầu mình.

“Trẫm phong con gái của quận thủ Vận Nam là Vận Phất Linh làm Kiến Uy đại tướng quân, lập tức chỉnh đốn, chọn ngày xuất chinh.”

Vận Phất Linh mặc trang phục màu đỏ sẫm, bước đến trước mặt bách quan một cách vững vàng,

“Tạ ơn hoàng thượng, hạ thần nhất định không phụ sự mong đợi, chấn hưng lại uy danh quân đội Đại Tấn.”

Các quan viên nhìn nhau, một lúc sau tiếng bàn tán nổi lên, một số người gan dạ bước ra hành lễ,

“Hoàng thượng, việc này vạn lần không thể, Vận Phất Linh là nữ tử, sao có thể đảm nhiệm trọng trách này.”

Các quan viên khác phụ họa, hoàng đế còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Vận Phất Linh bước nhanh lên, túm lấy thắt lưng của viên quan đầu tiên, giơ cao hắn lên, xoay mấy vòng trên không rồi mới thả xuống.

Viên quan đó lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.

Vận Phất Linh liếc nhìn các quan viên khác: “Còn ai có ý kiến khác không?”

Những người khác không dám thở mạnh, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nàng.

Đến khi gặp lại Phất Linh, nghe nàng kể lại cảnh này, ta bật cười thành tiếng.

Hồi ở thư viện Thương Tùng, Phất Linh cũng dạy dỗ những học tử ăn nói hỗn láo như vậy, giờ thì dạy dỗ đến cả các triều thần rồi.

Người của thư viện Thương Tùng chúng ta đúng là lợi hại.

Ta đưa nàng đến cổng thành, nàng nhảy lên ngựa, dưới ánh bình minh, nàng tỏa sáng rực rỡ, giống như lần đầu gặp ở Thương Tùng, vẫn tràn đầy nhiệt huyết, chỉ có điều lần này, trong mắt nàng thêm phần điềm đạm.

Phất Linh vừa định lên đường thì thấy xa xa có người phi ngựa đến, đến gần mới thấy, chính là Lâm Thịnh Nghị được triệu hồi về.

Chiến mã cúi đầu, xe ngựa cũ nát, không còn khí thế hừng hực như lúc xuất chinh.

Hắn đánh giá Vận Phất Linh, liếc thấy ta dưới ngựa, lập tức kích động, phi mấy bước đến trước mặt ta, muốn tiến lại gần hơn nhưng bị trường thương của Phất Linh ngăn lại.

“Đạm Vân Cẩn, đây đều là do ngươi bày mưu tính kế, đúng không?”

Ta lạnh lùng nhìn hắn, chỉ giao chiến đơn giản vậy thôi mà hắn đã sớm quên sạch tình nghĩa giữa chúng ta.

“Lâm Thịnh Nghị, ngươi chinh chiến ở biên quan, ta ở tận kinh thành, làm sao bày mưu tính kế ngươi được.”

“Là ta bày binh bố trận sao? Hay là ta thông đồng với giặc phản quốc? Ngươi kém cỏi thì đừng đổ lỗi cho người khác.”

Ánh mắt hắn tối sầm u ám, không còn là thiếu niên mà ta nhớ nữa.

“Ta đều làm theo chỉ dẫn của Vi Vi, tại sao vẫn xảy ra sai sót.”

Ta cười lạnh một tiếng: “Đó là vấn đề của phu thê các ngươi. Liên quan gì đến ta. Thay vì đến hỏi ta, Lâm tiểu tướng quân không bằng đi thẩm vấn phu nhân của ngươi, nàng ta có khả năng thông đồng với giặc phản quốc, báo tin giả cao hơn ta.”

“Nhưng ta không ngờ, Lâm tiểu tướng quân lại dựa vào chỉ dẫn của người khác để hành quân đánh giặc.”

Hắn nhìn chằm chằm người trên xe ngựa, cô nhi đó run rẩy, liên tục lắc đầu: “Không phải ta, ta không phản bội chàng, ta thấy gì đều nói cho chàng biết rồi.”

Ta cười cười nhưng những gì ngươi thấy chưa chắc đã là sự thật!

Mặt trời lên cao hơn, ánh nắng càng gay gắt, viên ngọc bội trên thắt lưng cô nhi dưới ánh nắng trở nên tròn trịa không tì vết.

Ánh mắt Lâm Thịnh Nghị rời khỏi viên ngọc bội, nhìn qua nhìn lại giữa ta và Phất Linh, ánh mắt trở nên tàn nhẫn:

“Thì ra các ngươi thông đồng với nhau, bày ra cái bẫy này để ta sập bẫy.”

Hắn giật viên ngọc bội trên người mình xuống, đập mạnh xuống đất, lập tức vỡ tan thành bốn mảnh, nhìn không khác gì viên ngọc bội bình thường.

Phất Linh khinh thường nhìn hắn: “Nếu ngươi thực sự có tài làm tướng thì cái bẫy này sẽ không tồn tại.”

Đúng vậy! Lâm Thịnh Nghị, nếu ngươi không có chút lòng dạ xấu xa nào thì hôm nay sẽ không rơi vào bước đường này.

Tất cả các bẫy đều do ngươi bước vào trước mới hình thành.

Lâm lão tướng quân tuổi đã cao, chinh chiến nhiều năm nên vết thương cũ đầy mình, không thể ra trận nữa.

Còn Lâm Thịnh Nghị tuy có cha bày mưu tính kế nhưng không thể ứng phó với những tình huống bất ngờ, liên tục thất bại.

Vì vậy hắn vội vàng.

Hắn tìm người điều tra bí thuật của người ngoài tộc, tìm được cô nhi có thể tiên đoán tương lai, muốn mượn năng lực của nàng để tác chiến.

Kiếp trước đúng là như hắn mong muốn.

Nhưng Lâm Thịnh Nghị làm việc luôn không cẩn thận, hắn chỉ biết đến năng lực của loại tà thuật này nhưng lại không suy nghĩ sâu xa về việc tà thuật này hình thành như thế nào, hành vi trái với đạo trời, sao có thể không phải trả giá và chịu trừng phạt.

Ta nhìn cô nhi trên xe ngựa, chậm rãi mở lời,

“Viên ngọc bội này đến từ chùa Hộ Quốc, ngày ngày hưởng hương khói, đặt dưới bia quốc vận, được cả nước cầu phúc. Vốn là lễ vật mừng đại hôn của đế hậu nhưng vì tình thế cấp bách nên ban cho các ngươi. Không biết vong hồn cha mẹ tỷ muội của ngươi đã được siêu độ hay chưa.”

Ánh mắt cô nhi thất thần, thân thể không ngừng run rẩy, cứng ngắc cúi đầu nhìn viên ngọc bội trên thắt lưng mình, có lẽ nghĩ đến cảnh tượng cha mẹ tỷ muội chết thảm năm xưa, sợ họ đến đòi mạng, kinh sợ ngất đi.

“Lâm Thịnh Nghị, muốn luyện thành loại tà thuật này, cần dùng máu thịt người thân thiết nhất của mình để cúng tế, phải tự tay lăng trì họ cho đến chết, khiến họ đạt đến đỉnh điểm của sự oán hận, lấy oán khí làm dẫn để giả mở thiên nhãn.”

Không ngờ tà thuật như vậy vẫn còn tồn tại trên đời, còn có người tu luyện.

“Ngọc bội của chùa Hộ Quốc đã siêu độ cho gia đình đáng thương đó, oán khí tiêu tan, thiên nhãn giả mở ra cũng bắt đầu hỗn loạn, người tu luyện pháp thuật bắt đầu phải chịu báo ứng, ngươi có kết nối nhân quả với nàng ta, cũng sẽ vạn kiếp bất phục.”

Biểu cảm trên mặt Lâm Thịnh Nghị cứng đờ, một lát sau lại thản nhiên mở miệng:

“Đợi ta ngồi vào vị trí đó, sẽ có vô hạn vận khí, chùa Hộ Quốc mà ngươi nói cũng sẽ gia trì cho ta. Những báo ứng nhỏ nhoi này chẳng phải sẽ tan thành mây khói hay sao?”

Ta nhìn chằm chằm vào người điên trước mắt, gia đình hắn đời đời kiếp kiếp bảo vệ đất nước, chỉ vì muốn bảo vệ sự bình yên của bách tính, không ngờ giờ đây hắn lại trở thành kẻ coi mạng người như cỏ rác.

“Vậy ngươi cho rằng báo ứng của ngươi vẫn chưa đến hay sao?”

“Tại sao trưởng tử của vong huynh ngươi lại vô cớ rơi xuống nước mà chết, nhi tử của nhị ca ngươi cũng không thể bình an chào đời. Tại sao mùa đông năm nay thân thể phụ thân ngươi lại suy yếu hơn nhiều.”

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, trong mắt tràn đầy sự chống đối nhưng dù hắn có không tin đến đâu thì đây cũng là tội nghiệt do hắn gây ra.

“Lâm Thịnh Nghị, họ đều đang thay ngươi chuộc tội.”

10

Phất Linh dẫn quân rời đi, Lâm Thịnh Nghị gần như phát điên và cô nhi đó cũng bị đưa về phủ Uy Viễn Hầu để quản thúc, dù sao thì làm hỏng đồ vật ban tặng của hoàng đế cũng là trọng tội.

Sau khi đến biên quan, Phất Linh nhanh chóng bắt tay vào thực hiện, thực hành binh pháp tích lũy được ở Vận Nam trong những năm qua.

Tin thắng trận ở biên quan truyền về, trên mặt hoàng đế lại nở nụ cười, các quan viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không còn ai nghi ngờ thân phận nữ nhi của Phất Linh nữa.

Đêm đến, ta chống cửa sổ ngắm trăng, nâng chén trà thô, xa kính cố nhân.

Lão sư, Phất Linh đã làm được.

11

Chưa được mấy ngày yên ổn, thị vệ canh giữ Hầu phủ đã phát hiện Lâm Thịnh Nghị đã dẫn theo cô nhi đó bỏ trốn.

Ngay sau đó lại có tin lương thảo đang vận chuyển bị đốt cháy.

Ta mang theo chén trà thô cuối cùng vào cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.